Mùa mưa bão lại về trên dải đất Miền Trung
Nghe đài báo bão…
Đêm nay không thể nào em tròn giấc,
Mặc chiếc áo dài thướt tha…
Em dường như quên đi khó nhọc.
Trăn trở suốt canh dài….
Lo khách nhỡ chuyến bay.
Dẫu có nắng có mưa,
Miền Trung chúng em vẫn cứ miệt mài…
Khoác lên mình màu áo xanh,
Rạng rỡ nụ cười: xin lỗi, thưa anh, dạ chị…
Hết chuyến delay rồi qua chuyến huỷ
Thời tiết mà… Anh bảo vậy nên thôi.
Cứ đến mùa bão mưa là những ca trực bồi hồi
Chu đáo Voucher, sẵn sàng nhà hàng khách sạn
Thấp thỏm âu lo mà lòng không hề nản
Miệng vẫn mỉm cười… yêu màu áo Thiên Thanh.
Chi nhánh Miền Trung- những cô gái hiền lành
Giọng trọ trẹ câu ” Mô – tê- răng- Rứa”,
Dẫu bay khắp phương trời, vẫn nhớ nhung chan chứa,
Bởi vẫn là em, chân chất giọng Miền Trung.
Giữa công việc bộn bề, suy nghĩ cứ mông lung
Mấy đứa trẻ con ở trường, chưa kịp nhờ người đưa đón
Anh công tác xa…Mái hiên nhà chưa ai ràng cột,
Bão về rồi, lỡ tốc mái sao anh?
Hạnh phúc nào đâu cứ phải long lanh
Qua những ngày mưa ta thêm yêu ngày nắng
Ngôi nhà chung Chi nhánh Miền Trung…
Hai mươi lăm năm đượm tình sâu lắng.
Lỡ yêu rồi – yêu nữa được không anh!