Giọng cô tiếp viên trưởng thánh thót cất lên bằng cả ba thứ tiếng Việt, Anh và Pháp chào đón đoàn khách trên máy bay số hiệu 018 của hãng hàng không quốc gia VNA xuất phát từ sân bay CDG (Paris) đến Nội Bài (Hà Nội) ngày 15/3, thông báo máy bay chuẩn bị cất cánh. Tiếng động cơ bắt đầu rung lên và chỉ sau 10’ máy bay từ từ rời khỏi đường băng, lên cao dần, cao dần…
Miệng đeo khẩu trang kín đến gần mắt nhưng tôi vẫn như nhìn thấy trong mắt của những ai ngồi gần trong khoang nụ cười long lanh và những giọt nước mắt sung sướng. Dường như ngực ai cũng trút đi một tảng đá to, một gánh nặng lo âu, để thở phào nhẹ nhõm. Paris đang dần xa và đất mẹ thân thương đang gần đến! Lại sắp trong vòng tay của mẹ Tổ quốc thân yêu, bên những người đồng hương của mình. Những lúc như thế này mới thấy quê hương gắn bó biết bao, mới lại càng hiểu tại sao càng về già thì những người xa xứ lại càng muốn trở về cội nguồn của mình, câu thơ phổ nhạc của nhà thơ Đỗ Trung Quân chợt vang lên trong tôi: “Quê hương mỗi người chỉ một/như là chỉ một mẹ thôi/Quê hương nếu ai không nhớ/sẽ không lớn nổi thành người…”.
Mặc dù máy bay mới cất cánh mà cảm giác như đã ở nhà rồi, như đang ở bên ao sen nhà ông bà ngoại ngày bé. Kia thấp thoáng tà áo dài màu vàng, màu xanh ngọc bích, hòa cùng màu quần trắng mà các em tiếp viên đang mang trên người làm tôi liên tưởng như đó là lá, là bông, là nhụy của loài hoa quý, loài hoa đẹp nhất, giản dị nhất mà cũng kiêu hãnh nhất trong các loài hoa: “Trong đầm gì đẹp bằng sen/Lá xanh, bông trắng, lại chen nhị vàng”. Những bông hoa quí đẹp đó vươn cao thật mãnh liệt, đầy nghị lực, đầy sức sống nhưng lại thật hiền dịu, thuần khiết, mộc mạc, thân thiện hiếu khách như bản tính vốn có của người Việt Nam.
Nhìn các em đi lại nhẹ nhàng, uyển chuyển trong máy bay để phục vụ gần 200 con người trong chuyến bay tưởng như là “Last flight” này, miệng đeo khẩu trang kín, mắt đeo kính bảo hộ, tay đi găng caosu trắng, dù không nhìn thấy miệng các em nhưng vẫn nhìn thấy ánh mắt cười, sao mà gần gũi thế, sao mà đáng yêu thế! Tự nhiên nước mắt tôi cứ ứa ra, ngay cả bây giờ khi đang viết những dòng này mắt cũng cay xè, một cảm xúc thân thương, yêu mến vô cùng, vừa tự hào, vừa cảm phục,vừa biết ơn những con người đó! Họ cũng giống như các chiến sỹ áo trắng, áo xanh trên các mặt trận của mình, không phân biệt giới tính, tuổi tác, họ bình dị lắm, chẳng cần phô trương, màu mè, họ quên cả những nguy hiểm cận kề có thể ảnh hưởng đến tính mạng của bản thân, thầm lặng làm việc, thầm lặng chiến đấu, thầm lặng hy sinh, thầm lặng phục vụ chu toàn để rồi thầm lặng mang nụ cười đến cho mỗi người, mỗi nhà…
Họ cũng giống như các chiến sỹ áo trắng, áo xanh trên các mặt trận của mình. (Ảnh: VNA).
Nước mắt lại trào ra khi chứng kiến những thước phim trên màn hình chuyến máy bay giải cứu công dân Việt Nam từ tâm dịch Vũ Hán tháng trước. Lặng đi vì xúc động khi được biết sự vất vả những con người trực tiếp thực hiện chuyển bay giải cứu quả cảm đó. Họ là ai? Đó là Giám đốc trung tâm điều hành khai thác bay, giọng khản đặc vì chuỗi ngày căng thẳng, nhưng vẫn xung phong làm trưởng đoàn để dẫn dắt các thành viên tổ đặc nhiệm thực hiện sứ mệnh cao cả; đó là những phi công dày dặn kinh nghiệm với hàng nghìn giờ bay; đó là những tiếp viên đã để lại con còn rất bé để lên đường, đó là những chàng trai còn rất nhỏ tuổi đời, tuổi nghề nhưng nhiệt huyết thì không nhỏ tý nào…. Đồng hành với họ là 3 nhân viên y tế, trong đó có một bác sỹ về bệnh truyền nhiễm, một bác sỹ sản khoa, một điều dưỡng viên về lây nhiễm để kịp thời xử lý các diễn biến liên quan đến sức khỏe của công dân đón về; những kỹ thuật viên đi theo để kiểm tra an toàn tàu bay khi cất cánh và hạ cánh.
Mỗi người, không phụ thuộc vào vị trí đảm nhiệm đều góp phần chuẩn bị và triển khai chuyến bay đặc biệt mang hàng cứu trợ sang Trung Quốc và đón 30 công dân trở về. Họ đã cẩn thận bọc từng cái ghế, ngăn rèm bảo vệ từng khoang, khử trùng trong mọi ngóc ngách, tối đa có thể mang lại sự an toàn cho cộng đồng. 15 con người trong phi đoàn chỉ với 1,5 tiếng đồng hồ phải hoàn thành tất cả các công đoạn từ việc bốc hàng cứu trợ do các tổ chức ở Việt Nam gửi tặng nhân dân Trung Quốc ở vùng dịch, kiểm tra trang thiết bị khử trùng trên máy bay để đón khách, các bác sỹ kiểm tra ngay sức khỏe của các công dân tại thang tàu bay…
Phi hành đoàn VNA cùng các bác sỹ trên chuyến bay đó đã làm nên một kỳ tích như trong trận chiến sinh tử một mất, một còn với kẻ thù, với họ tính mạng mỗi công dân là trên hết, tình người, tình đồng hương đã tạo cho họ một sức mạnh, vượt qua nỗi sợ hãi để chiến thắng bản thân, mang niềm vui, hạnh phúc đến cho công dân. Những tiếng reo vỡ òa hạnh phúc khi 30 con người từ tâm dịch sau 24 giờ chờ đợi đã về đến Tổ quốc một cách an toàn… “Chúng ta được cứu rồi em ạ!”.
Những con người quả cảm đã mang lại cho VNA một sứ mệnh cao cả vì sự an toàn của người Việt Nam, cũng chính là sự an toàn cho toàn cộng đồng thế giới. Tự hào về họ, tự hào về đất nước có một hãng hàng không quốc gia duy nhất luôn sẵn sàng trực chiến, thực hiện nghĩa vụ vinh quang với rất nhiều sự hy sinh. Từng có bao nhiêu chuyến giải cứu đưa công dân nước ta từ nơi có tình hình chính trị bất ổn hay thiên tai, như đón hành khách bị kẹt trong cuộc khủng hoảng chính trị của đất nước Thái Lan năm 2008, đưa các công dân từ Malaysia, Trung Đông các năm 2005-2007, làm cầu hàng không để hỗ trợ công dân lao động tại Lybia năm 2011-2014, đưa hành khách thoát khỏi châu Âu trong trận núi lửa phun trào năm 2010, vận chuyển người Việt về nước trong đợt động đất, sóng thần tại Nhật Bản năm 2011…
Càng trong khó khăn khốc liệt càng không chùn bước, bất chấp hiểm nguy, và tình người càng lan tỏa trong các thành viên VNA hơn bao giờ hết. Họ là những chiến binh dũng cảm thời bình, là những bông hoa sen đẹp luôn ngát hương thơm cho đời! Những chiến binh Sen Vàng quả cảm!
Mọi sinh hoạt trên máy bay không có gì thay đổi, những ly nước trái cây được các tiếp viên mang đến từng ghế ngồi. Kế tiếp là bữa ăn trưa như thường lệ, không biết do tinh thần phấn khởi không bị căng thẳng nữa hay sao mà tôi thưởng thức hết suất ăn một cách ngon lành. Uống thêm một chút rượu vang, tôi thiếp đi trong tâm trạng bình an, vô sự. Tôi đã ngủ một giấc dài gần 5 tiếng đồng hồ, có lẽ đây là giấc ngủ dài nhất và bình yên nhất trong một tuần qua kể từ khi tình hình lây nhiễm virus covid-19 xấu đi rất nhanh sau mỗi đêm tại châu Âu và và Pháp nơi tôi đang sinh sống.
Tỉnh dậy việc đầu tiên là “thăm thú” cái nhà vệ sinh, mà trước đó đã được chị gái dặn dò không dưới 10 lần về cách phòng vệ. Găng tay lúc nào cũng phải đi, có khăn ướt khử trùng cầm theo để dùng lót các tay nắm cửa và dùng để lau bồn rửa, bồn cầu. Phải thật là khéo léo khi di chuyển trong nhà vệ sinh sao cho bản thân không được chạm vào bất kỳ đồ vật nào, đặc biệt là những vị trí mà hành khách thường xuyên va chạm tới. Xong công đoạn được cho là dễ lây nhiễm nhất trên máy bay, tôi nhanh chóng trở về chỗ ngồi. Người tỉnh táo hẳn ra, khỏe hơn sau một giấc ngủ yên, định ngủ tiếp nhưng chẳng hiểu sao trong đầu lại tái hiện bộ phim viễn tưởng của Mỹ về chiến tranh vũ khí hạt nhân mà tôi xem trước kia.
Nghĩ đến đây, tự nhiên lòng tôi lặng lại, một nỗi kinh hoàng sợ hãi bao trùm bởi vì có cảm giác như chính bản thân mình vừa trải qua bộ phim tương tự như thế, nhân vật chính trong phim lại là mình và những người xung quanh. Ý nghĩ đó đã khiến tôi bàng hoàng, rùng mình trong giây phút, phải lấy hai tay tát vào má và tự mỉm cười với chính bản thân. Ồ, không, mình vừa hoàn thành bộ phim rồi, giờ mình là người bình thường chứ không còn là diễn viên chính trong phim nữa. Thế rồi tôi thiếp đi trong sự lắc nhẹ của máy bay khi thay đổi độ cao. Một cảm giác mơ màng, như đang hòa mình dưới nắng vàng rực rỡ tỏa ra từ những cánh áo dài màu hồng duyên dáng, cùng cô bạn gái thuở thiếu thời làm duyên tạo dáng chụp ảnh với hoa sen, để có những pic ảnh thật hoành tráng cho kỷ niệm lần sinh nhật thứ 57 những ngày sắp tới. Cả hai như đang lạc vào thiên đường của vẻ đẹp tao nhã, thuần khiết, duyên dáng một cách tự nhiên của những bông sen trắng, sen hồng, sen vàng… Hương thơm từ nhụy hoa hòa quyện cùng với gió trời làm bọn mình say sưa, đắm chìm trong sự tinh khiết, giữa thiên nhiên thanh bình của một vùng quê trên đất mẹ thân yêu…
Cù Thu Hương
Paris-Hanoi 14/03/2020, trên máy Airbus 350-VN018