Rời Trung tâm huấn luyện bay với hành trang kiến thức cả về an toàn bay lẫn dịch vụ hành khách, tôi bắt đầu những ngày tháng rong ruổi với đam mê của chính mình, bắt đầu đi theo đúng con đường mình đã chọn.
Nhớ lại chuyến bay đầu tiên của mình, tôi còn không thể tin rằng mình đã trở thành một tiếp viên hàng không, càng không thể tin rằng mình sẽ bắt đầu được phục vụ gần 200 hành khách ngoài khoang khách. Cái cảm giác cứ nao nao rồi xốn xang đến lạ, lắm khi tay chân run lẩy bẩy, cứ lo cái này, cứ sợ cái kia. Tôi sợ rằng, mình sẽ không làm đúng những gì đã học, sợ sai cái này, sợ hỏng cái kia trước hàng trăm cặp mắt đang dõi theo mình. Thế nhưng, thực tế không phải lúc nào cũng giống như trên lý thuyết, những lý thuyết mà tôi được các thầy cô truyền đạt trong FTC cũng phần nào linh động hơn. Khá nhiều công đoạn cho một quy trình phục vụ mà nếu không khéo chúng tôi sẽ trở nên rất chậm chạp, vụng về giữa khoang khách, không chuyên nghiệp, và mất đi thiện cảm trong lòng khách hàng. Vietnam Airlines là hãng hàng không 4 sao, hơn ai hết chúng tôi phải biết điều đó và dĩ nhiên, tất cả hành khách của chúng tôi cũng đều biết điều đó.
“
Mỗi tiếp viên mới như tôi sẽ có 5 chuyến thực hành và một chuyến kiểm tra, mọi thứ không quá khó nhưng bạn cần phải làm quen và kết hợp tất cả những gì được học trước khi trở thành một TVHK chính thức.
Một tháng sau bay thực tập, vẫn còn chưa hết những bỡ ngỡ thì tôi bất ngờ nhận được tin sẽ làm nhiệm vụ ở Nha Trang trong hai tuần. Khăn gói lên đường, Nha Trang đón tôi bằng những ngày u buồn bởi cơn bão nặng nề ghé ngang. Sau khi chưa thoả hết niềm vui sướng vì được ở Diamon Bay đầy sang trọng thì tôi gặp… một cú sốc văn hoá khá lớn trong chuyến bay charter đầu tiên từ Nha Trang đi Trung Quốc. Một chuyến bay đầy tàu Airbus A321, không một ai hiểu tiếng Việt và thậm chí là tiếng Anh. Tất cả mọi thứ về văn hoá lẫn ngôn ngữ quá khác biệt khiến tôi choáng váng, tôi không biết phải bắt đầu từ đâu, bắt đầu làm gì và phục vụ họ như thế nào. Mọi kiến thức tôi được học bỗng nhiên trong phút chốc bay đi đâu, mất hút.
Máy bay trở nên ồn ào, những hành khách bắt đầu nói chuyện với nhau nhiều hơn, di chuyển nhiều hơn, họ làm tất cả những gì họ thích để rồi tôi cảm giác rằng, không biết tự bao giờ nơi này đã không còn là nơi công cộng nữa, khoang khách bỗng trở thành một nơi nào đó… rất riêng tư của mỗi người. Họ ăn, uống trước khi máy bay cất cánh, thậm chí lời qua tiếng lại chỉ vì giành nhau cái chăn… Mọi suy nghĩ về những hành khách cực kì sang trọng và tôi sẽ được phục vụ họ biến mất. Tôi vỡ mộng.
Lần đầu tiên với quá nhiều những bỡ ngỡ, tôi loay hoay đến vụng về, cũng may chuyến bay vẫn hoàn thành tốt nhờ vào sự giúp đỡ và trấn an của cả tổ. Tôi biết rằng mình đang có quá nhiều suy nghĩ không tích cực về họ, nhưng thực sự lúc đó, tôi không biết phải làm sao để có thể thay đổi những định kiến của mình ngay lập tức, nó khiến tôi trở nên vô cùng gượng gạo khi phục vụ.
Trở về khách sạn, bỏ qua tất cả sự xa hoa tráng lệ của Diamon Bay, tôi bắt đầu nghĩ ngợi rất nhiều về chuyến bay charter đầu tiên của mình. Phải chăng mình đã quá mơ mộng hão huyền về những màu sắc lung linh, tự ảo tưởng quá nhiều và rồi đi quá xa thực tế. Tự dưng tôi nhớ về những ngày còn học ở FTC, tôi đã từng dõng dạc trước cả lớp rằng, TVHK phải biết linh hoạt, phải biết xử lý tình huống, phải thích nghi tốt với guồng xoáy của công việc và cả những sự khác biệt về văn hoá xã hội, vậy mà tôi quên mất, tôi quên một cách chóng vánh như thể tôi bước lên máy bay với cái đầu rỗng tuếch. Tôi biết rằng mình đã suy nghĩ quá tiêu cực, điều duy nhất tôi cần bây giờ là phải tự kiểm điểm bản thân và thay đổi suy nghĩ của bản thân mình.
Sau một giấc ngủ dài và một ngày nghỉ ngơi, tôi bắt đầu nhìn lại hình ảnh của mình trong gương. Tôi không muốn chính mình, bằng những suy của chính mình, sẽ làm cho mình trở nên tồi tệ và ích kỉ hơn. Mọi thứ vẫn vậy, thế nhưng, nó sẽ thay đổi khi suy nghĩ của mình thay đổi. Mỗi người là một cá thể rất riêng biệt và những nét riêng đó cần được tôn trọng, tôi đã từng được biết đến điều này, đó gọi là tôn trọng sự khác biệt. Tôi muốn mình phải hoà nhập, khám phá và hiểu về họ nhiều hơn trên những chuyến bay đặc biệt như thế này.
Đối với Công Vinh tôn trọng sự khác biệt là điều rất quan trọng trong việc phục vụ hành khách.
Vượt qua được những sự khác biệt về văn hoá, và quả thật, khi suy nghĩ của tôi thay đổi, thái độ của tôi thay đổi. Tôi đứng đón khách và bỗng nhiên góc nhìn của tôi chuyển hướng 180 độ, tôi thấy họ trở nên đáng yêu và thân thiện. Họ thích chào và cười với tiếp viên – một thói quen vẫn khá ngại ngùng của một số người Việt chúng ta. Họ thích nói chuyện với nhau, có thể ăn uống hay ngủ trước khi máy bay cất cánh, vậy mà khi chúng tôi đi kiểm tra khoang khách chuẩn bị trước khi cất cánh, họ ý thức được phải đóng bàn ăn phía trước, mở tấm che cửa sổ, thắt dây an toàn và dựng thẳng lưng ghế.
“
Có khá nhiều hành khách lần đầu đi máy bay, vẫn loay hoay không biết phải làm gì, chỉ cần làm giúp họ, bạn sẽ nhận được rất nhiều những lời cảm ơn và những nụ cười.
Tôi không quan trọng việc họ giàu nghèo, sang trọng như thế nào, nhưng họ bình dân và thân thiện lắm. Tôi bỗng thấy rằng có những quy chuẩn được “phá” đi một cách dễ thương đến lạ. Những hành khách bình dị và thân thuộc làm tôi liên tưởng đến chính gia đình của mình, như ông bà, cha mẹ của tôi, những người không có nhiều điều kiện như chúng ta bây giờ, họ không may mắn được đến sớm với sự phát triển mạnh mẽ của xã hội, thế nên, ở cái tuổi tứ tuần, xế chiều họ mới có cơ hội được đi du lịch, những hành động của họ đôi khi không theo… chuẩn 4 sao của chúng ta, nhưng rồi có khi tôi và cả tổ phải phì cười phía trong vì sự tự nhiên, gần gũi của họ. Họ có những thói quen nhất định mà chỉ cần chịu khó quan sát vài chuyến là tôi có thể nhận ra ngay. Họ dễ chịu và rất vị tha. Đôi khi vì một vài sơ sót trong quá trình phục vụ, đối với họ cũng không thành vấn đề, thậm chí còn “hào phóng” tặng lại cho bạn vài nụ cười. Tuy nhiên, dù họ có bình dị như thế nào, họ có ra sao, thì trên chuyến bay, họ vẫn xứng đáng được phục vụ đúng theo chuẩn của Vietnam Airlines.
Tôi còn nhớ rất rõ về chuyến bay k ỷ niệm của mình từ Thanh Đảo về Nha Trang, chuyến bay gần 4 tiếng, có một hành khách xuống tận bếp sau. Anh ấy ngỏ ý muốn học tiếng Việt và bày tỏ sự thông cảm cùng lời xin lỗi với chúng tôi, vì lần đầu tiên anh ấy tận mắt chứng kiến những gì không hay trên chuyến bay, mà trước đó anh ấy đã được nghe. Vậy mà với chúng tôi mọi việc đã trở nên bình thường và nhẹ hẫng tự lúc nào.
Nhiệm vụ của chúng tôi là phục vụ tất cả hành khách của mình bằng cái tâm cùng với sự yêu nghề, đặc biệt là tôn trọng sự khác biệt của từng hành khách, từng nền văn hoá và ngôn ngữ khác nhau. Nghe qua sẽ thấy dễ, nhưng dễ rồi lại khó, khó nhằn rồi lại dễ đến vô cùng. Không ai có thể thay đổi bản thân mình bằng chính mình, chỉ có tự mỗi TVHK phải ý thức để thay đổi mình ngày càng tích cực hơn. Tin tôi đi, nếu bạn xé bỏ được tất cả những suy nghĩ nhỏ bé để bước đến những suy nghĩ rộng mở hơn, bạn sẽ khác đi rất nhiều mà không một trường lớp hay thầy cô nào có thể thực hiện hoàn hảo như chính bạn được. Bạn sẽ cảm thấy yêu đời, yêu nghề, yêu tất cả những người xung quanh của mình hơn rất nhiều, bởi tình yêu là không biên giới, nụ cười là không khoảng cách, và ngôn ngữ cũng chỉ đơn giản là ngôn ngữ mà thôi.
Vậy đó, mọi hành động và suy nghĩ của chúng ta sẽ thay đổi khi suy nghĩ của chúng ta trở nên tích cực hơn. Thái độ, tình yêu thương mà chúng ta dành cho khách hàng, thậm chí là quan điểm sống và quan điểm làm việc cũng sẽ quyết định việc chúng ta có phục vụ khách hàng được tốt, làm nhiệm vụ chuyến bay có được tốt hay không. Chúng ta, những người đã may mắn được chạm đến ước mơ bằng cả đam mê, hãy làm việc cũng bằng cả đam mê, nếu không, bạn sẽ tự đào thải mình. TVHK không phải là những người mẫu kéo vali thật sang trọng, là cái danh ảo để khiến những người ham mê danh vọng thèm khát. Trước khi hỏi Vietnam Airlines hay nghề TVHK cho bạn những gì, hãy nhìn lại những gì chúng ta đã cống hiến được gì cho những hành khách, những người ở bên cạnh chúng ta hàng ngày trên những chuyến bay.
“
Bạn sẽ cảm thấy yêu đời, yêu nghề, yêu tất cả những người xung quanh của mình hơn rất nhiều, bởi tình yêu là không biên giới, nụ cười là không khoảng cách, và ngôn ngữ cũng chỉ đơn giản là ngôn ngữ mà thôi.
Bản thân tôi cũng đang phải tự đấu tranh với chính mình rất nhiều để hoàn thiện bản thân hơn hàng ngày. Tôi muốn chia sẻ những cảm nhận rất riêng của bản thân, để tôi và bạn, chúng ta sẽ cùng nhau làm nên một tổ bay thật dễ thương và chuyên nghiệp trên những chuyến bay. Để thay những lá thư than phiền bằng những lá thư khen. Hãy để chúng ta và những hành khách có thể cười với nhau một nụ cười trọn vẹn không gượng gạo, để mỗi chuyến bay sẽ là một kỷ niệm trong chặng đường chúng ta đi qua và phát triển, để sau này chúng ta sẽ truyền lại ngọn lửa cháy bỏng này cho những thế hệ tiếp nối.
Công Vinh 23