[Đọc sách phong cách VNA] Ngày xưa có một chuyện tình

Một buổi trưa mùa thu nắng nhẹ và gió mát, giờ nghỉ trưa, từ văn phòng số 4 Tràng Thi, tôi tranh thủ đi bộ ra phố Nguyễn Xí. Cả một thế giới sách! Tôi chọn cho mình tác giả Nguyễn Nhật Ánh. Tôi đọc khá nhiều tác phẩm của ông từ khi tôi còn là một cô bé 10 tuổi. Nhưng dù là 10 tuổi hay 33 tuổi, khi đọc Nguyễn Nhật Ánh, tôi đều bị chinh phục hoàn toàn.

BÀI VIẾT LIÊN QUAN

alt text
Ngày xưa có một chuyện tình – Nguyễn Nhật Ánh. (Ảnh: NVCC)

Nguyễn Nhật Ánh nổi tiếng với những tác phẩm dành cho tuổi hoa nhưng “Ngày xưa có một chuyện tình” là một cuốn truyện dành cho người lớn!

Câu chuyện được viết bằng suy nghĩ của 4 người, nghĩa là có tới 4 nhân vật “Tôi” xuất hiện trong cuốn sách. 1/3 phần đầu, tôi chợt nghĩ cũng chỉ là câu chuyện tình yêu nhắng nhít của bọn trẻ con thôi mà, mà có khi chưa phải là tình yêu, mới chỉ là say nắng thôi, 1 câu chuyện tình yêu tay ba thông thường giữa 3 nhân vật Vinh – Miền – Phúc.

Vinh – một cậu bé mang trong mình trái tim nhân hậu, cảm thông sâu sắc với sự cô đơn lạc lõng của một cô bạn cùng lớp tên Miền. Tình cảm ngày ấy chỉ đơn thuần là tình cảm giữa những người bạn thân thiết, trong sáng và thuần khiến. Rồi cứ thế, như một mầm cây lớn dần theo năm tháng, khi cả hai đã bước vào trung học thì Vinh cũng nhận thức được những cảm xúc bấy lâu của mình giành cho Miền được gọi tên là “yêu”. 

Vinh chơi thân với Phúc – cậu bạn lì lợm gan dạ đã một lần xử bọn bắt nạt Vinh một trận ra trò, và sau này cũng đã nhiều lần Phúc giúp Vinh trừng trị kẻ bắt nạt Vinh. Hai cậu nhóc lớp bảy thân nhau nhờ đó. 

Nhưng Phúc và Miền trở nên thân thiết một cách bí mật sau lưng Vinh. 

Có lẽ mọi thứ đã trở nên thật giản đơn nếu như năm mười bảy tuổi, Miền đã không trao trọn vẹn cho Phúc để rồi bé Su ra đời……

Câu chuyện được viết bằng suy nghĩ của 4 người, nghĩa là có tới 4 nhân vật “Tôi” xuất hiện trong cuốn sách. (Ảnh: NVCC)

Đây không chỉ là câu chuyện về tình yêu, nó còn là câu chuyện về tình bạn giữa Vinh và Phúc. Hai người bạn thân trở thành tình địch bất đắc dĩ, nhưng luôn nghĩ tốt về nhau, luôn mong cho người kia hạnh phúc.

Nếu như tình yêu của Miền với Phúc lúc 17 tuổi rất tự nhiên, cảm tính, cuốn hút, và đầy nhiệt thành của một trái tim mới lớn, thì tình yêu với Vinh lúc 25 tuổi là sự thấu hiểu, lắng đọng, kết tinh theo thời gian, năm tháng của một tâm hồn đã từng trải qua đau khổ.

Miền không còn là cô gái mười mấy tuổi nữa, tình yêu đối với Phúc tưởng như không thay đổi, tưởng như bùng lên khi Phúc trở về. Nhưng ai rồi cũng thay đổi. Tình yêu cũng đã khác đi. Miền kịp thời nhận ra ai mới là người cô thực sự yêu. Là người cô yêu ở thởi điểm hiện tại chứ ko phải 8 năm về trước.

“Trái tim có ngữ pháp riêng của nó và trong hệ thống ngữ pháp rối rắm và đầy tính mờ đục đó, “yêu” là một động từ bất quy tắc”. (Ảnh: NVCC)

Cả 3 nhân vật chính, mỗi người đều có sự cao thượng cũng như ích kỷ của riêng mình. Cả 3 đều đưa ra quyết định và lựa chọn. Và thật may mắn là họ đều nghĩ cho nhau, vì nhau mà quyết định. Bằng cả lý trí và con tim!

Khép lại trang sách, bạn đọc sẽ thực sự nhẹ lòng vì một cái kết như thế!

Le Thi Mai – NRO

Share bài viết:

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chào mừng trở lại!

Đăng nhập vào tài khoản của bạn dưới đây

Lấy lại mật khẩu của bạn

Vui lòng nhập tên người dùng hoặc địa chỉ email để đặt lại mật khẩu của bạn.