Nhà báo Tô Lan Hương. Ảnh: FBNV
“Mình nghĩ mình nhất định phải bày tỏ đôi lời cảm ơn với các bạn Vietnam Airlines, nhất là anh nhân viên mặt đất của VNA ở Sân bay Quốc tế Phnom Penh chiều hôm qua, vì sự nhiệt tình, tử tế và vô cùng thân thiện. Mình bay chuyến 17g50 về Hà Nội. 16g mình ra sân bay, sau khi check-in xong xuôi và đang làm thủ tục xuất cảnh thì phát hiện ra một trong hai cái điện thoại của mình đã mất, từ lúc nào đó. Mình chạy ngược trở lại quầy làm thủ tục hỏi, không có. Mình chạy lại xe đẩy hành lý của mình vì sợ rằng mình có thể quên trên xe đẩy (dù rất ít khả năng), cũng không có.
Hoảng hốt chạy ra báo với an ninh, thì gặp một anh nhân viên của VNA đứng ngay cạnh, mà trong lúc bấn loạn, mình cũng chẳng kịp biết tên họ và vị trí làm việc của anh ấy ở sân bay Phnom Penh.
Anh nhân viên VNA rất đẹp trai, dịu dàng bảo: “Nói tiếng Việt đi em”. Và sau khi mình trình bày mình mất điện thoại, ảnh gọi vào điện thoại của mình (vì mình roaming), thấy chuông vẫn reo, nhưng không ai nhấc máy.
Mình thì cam đoan là mình chỉ mất ở khu vực sân bay trở vào, nên muốn check camera. Nhưng trong lúc chờ check camera, thì ơn giời, điện thoại của mình đã có người nhấc máy. Và không phải ai đó ở sân bay nhặt được, không phải ở trong sân bay, hóa ra là trong lúc lấy hành lý, mình đã để quên lại điện thoại trên ô tô, nó rơi vào một cái khe ngay giữa cửa xe và ghế, mình thì lại để điện thoại ở chế độ im lặng, nên anh lái xe của mình mãi mới tìm thấy.
Anh ấy nghe điện thoại và lập tức quay lại sân bay. Đường xá ở Phnom Penh rất tắc. Anh lái xe đã đi khỏi sân bay rất xa và chỉ quay lại được trong khoảng 40-50 phút nữa là nhanh nhất. Thế nên anh VNA đẹp trai chụp ảnh passport của mình, bảo mình cứ làm thủ tục xuất cảnh rồi boarding đi, nếu kịp, anh ấy sẽ mang lên máy bay cho mình. Còn không kịp thì anh ấy sẽ gửi ai đó về Hà Nội. Trong lúc mình xin lỗi rối rít, xấu hổ đến nỗi không thể chui đi đâu được vì một phút trước đó mình còn khăng khăng mình chỉ mất điện thoại ở sân bay thôi, thì anh ấy đã an ủi mình "không sao, ai chẳng có lúc đãng trí…".
Chẳng lẽ nói với anh ấy là, em đãng trí mỗi ngày trong suốt cuộc đời em cho đến bây giờ. Cuối cùng, mình lật đật quay lại khu vực xuất cảnh, làm thủ tục, vẫn chưa kịp hoàn hồn vì đó là cái điện thoại mình tuyệt đối không muốn mất hic hic. Vào sân bay rồi mới nhớ ra là mình chưa hề để lại số điện thoại liên lạc ở Việt Nam, cũng chưa hề nói lời cảm ơn nào. May mà mình có một cái điện thoại dự phòng – mà hai cái điện thoại lại link với nhau, nên lúc anh VNA gọi điện vào số máy kia, thì cuộc gọi vẫn hiện ra bên này, và mình có số của anh ấy. Mình nhắn tin để gửi lại số điện thoại, nói lời cảm ơn và xin lỗi.
May quá, anh lái xe đã quay lại kịp, và mình kịp nhận lại điện thoại ngay ở cửa ra máy bay, sau khi đã nấn ná lại hết mức có thể và chỉ chịu boarding khi bị gọi tên lần cuối. May quá, không phải gửi điện thoại về Hà Nội. Mình lên máy bay, ngủ một lèo cho đến khi máy bay đáp xuống sân bay Nội Bài, vẫn không kịp biết tên anh nhân viên VNA đó.
Mình tự hứa với mình, từ ngày mai, mình sẽ uống thuốc bổ não mỗi ngày, để không còn gây ra sự phiền toái đến thế cho quá nhiều người. Chưa bao giờ thấy muốn nguyền rủa bản thân về tính đãng trí của mình như chiều hôm qua.
À, phải cảm ơn cả anh lái xe dễ thương đã không quản ngại quay lại sân bay vì mình nữa chứ! Đời dễ thương hơn rất nhiều vì những người đáng yêu mà mình gặp mỗi ngày!
Mình sẽ là khách hàng trung thành của VNA ạ!”
Dù được đặt chế độ bạn bè, nhưng bài viết đã nhận được rất nhiều nhận xét tích cực cũng như khen ngợi thái độ phục vụ chu đáo của nhân viên VNA từ bạn bè nhà báo Tô Lan Hương.
Một chia sẻ của FB Thuy Dam Minh trong bài viết của nhà báo Lan Hương.
TTNB