Trở về Hà Nội trên chuyến bay VN164, đang lim dim thì bỗng tôi giật mình vì có người ngã trên lối đi bên cạnh. Mọi người xung quanh bắt đầu hốt hoảng khi nhìn thấy 1 người đàn ông ngoại quốc trung tuổi nằm trên sàn bắt đầu co giật. Theo phản xạ, tôi bấm nút gọi tiếp viên và quay xuống thì thấy rất nhiều đèn yêu cầu trợ giúp bật sáng, một người phụ nữ ngồi gần jumseat nhanh chóng nói vào mic trên máy bay: "chúng tôi cần sự trợ giúp y tế".
– Rất nhanh, 2 nam tiếp viên và tiếp viên trưởng chạy đến, có người xung quanh bảo: "nhét khăn vào miệng không ông ấy cắn phải lưỡi".
– Tiếp viên trưởng bình tĩnh và dứt khoát: "Dấu hiệu bệnh động kinh, vui lòng để anh ấy nằm yên, không nhét bất kỳ vật gì vào miệng". Trong khi đó, một nam tiếp viên đỡ đầu hành khách, tiếp viên trưởng lấy một chăn kê đầu và một chăn đắp, nam tiếp viên còn lại giữ tay chân người đàn ông. Người đàn ông bắt đầu sùi bọt mép, thở mạnh và bất tỉnh.
Tôi bắt đầu lo sợ vì nghĩ đến tình huống xấu có thể xảy ra. Một số người xung quanh bắt đầu xì xào: "chắc phải hạ cánh khẩn cấp". Tiếp viên trưởng nhanh nhẹn quay về đầu máy bay và trở lại với một chiếc khăn ấm lau miệng cho "bệnh nhân", đồng thời cô thông báo cho những người xung quanh: "Chỉ còn 20 phút nữa là hạ cánh xuống sân bay Nội Bài, đây là sân bay gần nhất, sẽ có chăm sóc y tế ngay khi hạ cánh, quý khách yên tâm".
Lúc ấy, trông chị như y tá chứ không phải tiếp viên trưởng. Sự bình tĩnh và chuyên nghiệp của chị làm mọi người xung quanh cũng bớt lo lắng. Sau đó, 2 hành khách làm ngành y đi trên chuyến bay cũng đến trợ giúp, nhìn thấy bệnh nhân nằm yên trên sàn và ngáy to, họ đánh giá tình hình ổn rồi, không có gì nguy hiểm.
Tiếp viên trưởng dặn hai nam tiếp viên chăm sóc hành khách cứ để khách nằm yên trên sàn, ít phút trước khi máy bay hạ cánh sẽ thông báo để dìu khách lên ghế. Khoảng 10 phút sau, hành khách dần dần hồi tỉnh, bác mở mắt rồi tự nhúc nhích tay chân để ngồi dậy, mọi người thở phào.
Cơ trưởng thông báo chuẩn bị hạ độ cao để hạ cánh. Tiếp viên nam dìu khách vào ghế ngay bên cạnh, tiếp viên trưởng ân cần cài dây an toàn, đắp chăn và nói với khách: "I called the doctor, right after landing, he will take care of you". Rồi cô ấy đặt tay lên tay người hành khách ấy, mỉm cười và nói "don't worry". Người hành khách ấy không nói gì nhưng tôi thấy ánh mắt biết ơn và chớp mắt nhẹ.
Tự hào lắm, nụ cười Vietnam Airlines (Ảnh minh hoạ).
Chuyến bay cũng vừa hạ cánh an toàn, 1 bác sỹ nhanh chóng có mặt trên máy bay. Mọi người bắt đầu lục tục xuống tàu, tôi đi xuống đã thấy xe cứu thương cũng chờ sẵn dưới chân cầu thang. Tôi cùng mọi người lên xe chở vào ga đến. Tôi nhớ mãi nụ cười của chị tiếp viên trưởng, một nụ cười đẹp tôi chưa từng được thấy, một nụ cười ấm áp, ân cần, làm an lòng hành khách. Một cảm giác ấm áp và tự hào trào dâng. Tự hào lắm, nụ cười Vietnam Airlines.
Nhật Tân – CNMB