
Gửi bạn thân yêu,
Hôm qua tớ vừa mới mơ. Một giấc mơ kỳ lạ. Một chuyến du hành thời gian lý thú.
Ban đầu, tớ thấy mình bay xuyên qua những đốm sáng lấp lánh. Tốc độ nhanh đến mức khó tin, vậy mà cơ thể lại khoan khoái, dễ chịu. Mình đưa mắt nhìn xung quanh. Cảnh vật bỗng thay đổi, tớ nhận ra mình đang di chuyển cùng rất nhiều người trên một con đường tự động.
“Đây là đâu vậy?”- Mình tự hỏi. Ánh nắng vàng lấp lánh chiếu xuyên qua mái vòm kính rộng, cao vút. Từ chỗ mình đứng có thể nhìn thấy bầu trời xanh, trong veo phía sau những tán cây cao, xanh thẫm. Đưa mắt nhìn xuống thấp hơn, tớ thấy rất nhiều hoa. Dường như đây là một công viên tự nhiên với đa dạng các chủng loại cây cỏ, được chăm sóc chu đáo. Những đoá hoa muôn màu đua nhau khoe sắc. Mình còn nghe thấy cả tiếng chim líu lo hót nữa. Bên này, bên kia, những nhóm người đang chụp ảnh, trẻ em chơi đùa vui vẻ. Con đường di động vừa đưa chúng mình đi qua một thác nước. Tiếng nước chảy ào ào cùng những hạt sương mát lạnh làm tinh thần càng thêm sảng khoái. Mình đang nhắm mắt tận hưởng sự tuyệt vời đó thì chợt nghe có tiếng người nói “Hội An đấy” Mình xoay đầu lại nhìn. Mình thấy một cô gái tóc nâu, đội mũ nồi đỏ. Cô đang cười khoe với mấy người bạn đi cùng chú chuồn chuồn tre màu xanh. Với đôi cánh và chiếc đuôi dài chú như đang bay lượn trên đầu ngón tay cô ấy. Hình ảnh này làm mình chợt nhớ tới video mình xem trên máy bay- “Chạm để cảm nhận”những âm thanh đó đang vang trong tâm trí tớ…
“Chào mừng chị tới hành trình trải nghiệm cùng Vietnam Airlines” khuôn mặt sáng bừng cùng với ánh mắt rạng rỡ của cô nhân viên trong chiếc áo dài truyền thống của Việt Nam đang nói với mình. Chiếc áo màu xanh hoà bình quen thuộc với hai chú chim Lạc được thêu tinh xảo, vừa mềm mại, vừa rắn rỏi. Một cảm giác rất đặc biệt: Vừa truyền thống, vừa hiện đại- Vừa kín đáo lại vừa thân thiện như những đoá Sen đang e ấp toả hương phía sau lưng cô.
Bỗng một mùi hương thơm ngạt ngào, hấp dẫn đánh thức khứu giác. Một giọng nữ nhẹ nhàng, ngọt ngào, đi sâu vào trong lòng mình. “Em mời chị thưởng thức món đặc sản bún bò Huế. ” Mình tháo chiếc kính thực tế tăng cường AR- chiếc kính vừa giúp mình trò chuyện, ngắm nhìn con đang chơi ở nhà với ông bà xong. Nhìn cô tiếp viên đang tươi cười bưng khay thức ăn được bày biện đẹp mắt và tinh tế đang chờ đợi sự phản hồi của tớ.
Sau khi nhẹ nhàng đặt khay xuống và chúc tớ ngon miệng, cô khẽ rời đi, tà áo với biểu tượng bông sen vàng quen thuộc khẽ đung đưa.
Nhìn qua vách cửa trong veo, tớ thấy những chiếc máy bay xanh thẫm lấp lánh, phản chiếu ánh sáng từ tấm pin năng lượng mặt trời phủ kín thân và cánh. Trên đuôi mỗi chiếc máy bay, logo bông sen vàng rực rỡ hiện lên. Cả bầu trời rộn ràng, nhộn nhịp những chuyến bay mang tên Vietnam Airlines – minh chứng cho một kỷ nguyên phát triển rực rỡ, vươn cao, vươn xa mà 20 năm trước tớ từng mường tượng.
Tớ nhớ lại câu nói của cô gái lúc nãy tình cờ gặp trên đường. Tại sao lại là “Hội An” mà không phải là bất kỳ địa danh nào khác trên đất nước hình chữ S này? Từ ” Hội An” không chỉ là tên một địa danh, mà chính là cảm giác “hội tụ” và “an yên” – nơi mọi giác quan được chạm, mọi tâm hồn được kết nối.
Lòng tớ dâng trào niềm tự hào. Biết bao kỷ niệm ùa về: những đêm thức khuya học bài, những giờ tập sơ cứu, những lần nhảy cầu trượt huấn luyện, rồi những chuyến bay sáng sớm, những chặng đường dài thâu đêm, những món quà nhỏ tự tay làm để tặng khách, nụ cười và ánh mắt lưu luyến khi khách chào tạm biệt… mọi thứ hiện lên sống động.
Tất cả chúng ta đã, đang và sẽ tiếp tục góp phần nhỏ bé công sức cùng bao đồng nghiệp khác để tạo nên Vietnam Airlines phát triển tuyệt vời như chúng ta đã thấy trong giấc mơ này.
Tớ mở mắt ra, thấy trên bàn bức thư tớ viết dự định gửi cho bạn. Ồ, thì ra tớ đã say mê với bạn đến thế đấy. (hì hì… mỉm cười). Thôi tớ phải đứng lên đây, khoác lên mình chiếc áo đồng phục, còn cùng bạn thực hiện hoá mục tiêu chứ. Lát hẹn gặp lại bạn trên chuyến bay nhé. Love you. Moa … Moa..
Seoul, ngày 7 tháng 9, 2025.
Nguyễn Thị Diệu Hạnh.











Cô tiếp viên này thật giàu trí tưởng tượng và đầy nhiệt huyết yêu nghề