Chiều tối 19/03
* 16h chiều đang làm việc trong văn phòng thì đọc được bài báo: đến 9 tối ngày 20/03 nước Úc sẽ ko cho nhập cảnh những người không phải là công dân Úc…
* Xem lịch bay và đăng trang Cabin crew Facebook. Vài phút sau 2 tin nhắn inbox. Thế là có được chuyến đi Mel trong vòng chưa đầy 3 nốt nhạc.
* Khi được confirm chuyến bay rồi thì lòng lại rối bời: Có nên đi hay không? Sang Úc mai ngộ nhỡ có thay đổi không được nhập cảnh thì sao? Trên chuyến bay có khách có vấn đề về sức khoẻ thì thế nào? Rồi về hạ cánh ở đâu: Sài Gòn, Cần Thơ hay Phú quốc? Cách ly tập trung hay tại nhà sau chuyến bay… ngộ nhỡ… và trong đầu hiện rất rõ nét và rất nhanh nhiều câu hỏi…
* 16:15: đóng máy tính, quyết định về nhà chuẩn bị lên đường cất cánh bay sang Mel vừa để trải nghiệm chuyến bay thời chiến với đồng nghiệp để đưa con em học sinh và đồng bào về nước và vừa để thăm con gái sau ít nhất hai 2 tháng nữa sẽ không gặp con.
* Về nhà chạy vội ra siêu thị mua ít đồ, thuốc men mang sang cho con và sắp sửa hành trang cho chuyến bay trong đó cả 1 list dài dằng dặc bao gồm những đồ dùng quần áo cần thiết và đủ cho 14 ngày cách ly nếu có chuyện ko may xảy ra trên chuyến bay.
* 18:00: Tắm gội nhanh và vội vã chuẩn bị rời nhà. Chỉ kịp ăn tạm 1 chiếc nem rán trên lên xe ox đợi sẵn chở vào đoàn.
* 19:00: Có mặt ở Đoàn nhận nhiệm vụ. Cả tổ chia sẻ rất kỹ về quy trình phục vụ và thống nhất những giải quyết bất thường nếu có xảy ra trên chuyến bay.
* 20:00: Có mặt trên máy bay và chuẩn bị các thủ tục giao nhận cần thiết trước giờ đón khách lên.
* Tinh thần cả tổ rất tốt, đầy lạc quan.
* Khách lên máy bay là hầu hết người Úc đi du lịch vội vàng trở về nước trước khi Úc ban bố lệnh đóng cửa và có cả người Việt Nam mang quốc tịch Úc. Đến thời điểm này, sự bùng phát và tính nguy hiểm của dịch bệnh Covid-19 đã ảnh hưởng đến người phương Tây, họ đã bắt đầu thay đổi nhận thức và hầu hết ai cũng đeo khẩu trang (nhưng tôi nghĩ đây là sự ảnh hưởng của người Việt Nam trong thời gian họ ở Việt Nam!
* 21:25: Chuyến bay cất cánh, con chim sắt mang logo Sen Vàng lại bay vào không trung chở những “chiến binh Sen Vàng” đi làm nhiệm vụ, lao vào tâm dịch để đón du học sinh và đồng bào về nước.
* Chuyến bay suôn sẻ, hành khách ít nói và căng thẳng hơn những chuyến bay khác nhưng tất cả đều nhìn nhau thông cảm và ái ngại cho một dịch bệnh khủng khiếp nhất từ trước tới nay.
Những “chiến binh Sen Vàng” làm nhiệm vụ. (Ảnh: NVCC).
Ngày 20/03
* 6:25: Máy bay đáp tại Mel. Đứng chào tạm biệt khách mà lòng rưng rưng, man mác buồn nghĩ đến viễn cách cách ly chia biệt không biết khi nào mới gặp lại những hành khách thân yêu. Ảnh hưởng của Covid-19 quả là khủng khiếp.
* Nhanh chóng làm thủ tục nhập cảnh chứ không phải chờ như mọi khi lúc chưa có dịch. Lên xe đón về khách sạn.
* Bay qua đêm thế mà về khách sạn cũng không chợp mắt được chút nào. Đầu óc cứ căng lên và đọc thông tin cập nhật về dịch bệnh. Không được phép ra khỏi khách sạn nên đợi con gái ghé chơi với mẹ. Con đến, mẹ con gặp nhau mừng lắm mà ko dám ôm hôn con sợ lây nhiễm nếu mình có vấn đề gì. Cố gắng giữ khoảng cách và không giao tiếp trực diện. Hai mẹ con hàn huyên đủ thứ chuyện cứ như lâu lắm ko gặp. Dặn dò con ở lại cẩn thận và chăm sóc bản thân thật tốt.
Con quyết định ở lại cũng là một quyết định đúng đắn mà mẹ hoàn toàn ủng hộ.
* Ở chơi với mẹ đến 8 giờ tối thì con gái về. Mẹ con chia tay bịn rịn và mẹ đã khóc khi con rời khách sạn. Không biết lúc nào mới gặp lại con. Con cũng lo lắng cho mẹ và dặn dò mẹ đủ điều.
* 9:00 tối gặp các em trong tổ dặn dò một số việc cho một công việc hết sức quan trọng cho chuyến bay ngày mai, phân vai rõ ràng cho từng em. Tinh thần cả tổ đều thoải mái và cũng xác định lỡ ngày mai về mà triệu tập cách ly tập trung thì cả tổ đều sẵn sàng và thoải mái đón nhận.
Ngày 21/03
* 7:00 sáng: Tự nhiên thức giấc dù đêm qua ngủ ít và cả ngày hôm trước không hề ngủ. Chuẩn bị đồ dùng sắp xếp valy và đợi khách sạn mang phần ăn sáng tại phòng tránh tập trung ăn uống đông người.
* 8:35: Lên xe ra sân bay. Đường phố Mel vốn đã vắng lại càng vắng hơn khi có dịch bệnh. Chẳng mấy chốc đã đến sân bay. Quầy check in của VNA 100% là bà con đồng bào, du học sinh về nước. Ai cũng đều đeo khẩu trang và trong số hành khách làm thủ tục có đến 15% khách mặc đồ bảo hộ y tế màu xanh, trắng như những phi hành gia… có lẽ đây là những hình ảnh có một không 2 và lần đầu tiên xuất hiện tại nước Úc. Những gương mặt hết sức căng thẳng lo âu…
* Qua khâu xuất cảnh một cách nhanh chóng do sân bay vắng vẻ, chúng tôi lên máy bay chuẩn bị sẵn sàng đón khách. Thời gian gấp rút nhưng cả tổ vẫn không bỏ lỡ cơ hội chụp với nhau vài kiểu ảnh kỷ niệm chuyến bay có nhiều kỷ lục nhất trong quãng thời gian 1/4 thế kỷ gắn bó với nghề bay.
* 16:00 chiều: Máy bay hạ cánh tại Tân Sơn Nhất dập tan nỗi lo phải hạ cánh ở Cần Thơ hay Phú Quốc. Điện thoại tới tấp các cuộc gọi và tin nhắn hỏi thăm….
* Sau khu cách ly làm thủ tục nhập cảnh, nhà ga vắng ngắt không một bóng người, vài ba chiếc xe lác đác ngoài khu vực chờ khách đến mọi khi đông hàng trăm xe nối đuôi nhau.
* Thế là cả tổ đã về đến nhà an toàn và đã có một chuyến bay ghi nhớ nhất! Được có cái cảm xúc của những chiến binh sen vàng ra trận, được chia sẻ cùng với đồng nghiệp những lúc cam go nguy hiểm. Được cùng nhau trải qua những cung bậc cảm xúc từ hồi hộp lo âu, căng thẳng, rồi có cả vui mừng khi hạ cánh đúng nơi, đúng hành trình ban đầu và tất cả hành khách chuyến bay đều khoẻ mạnh. Chúc cho tất cả hành khách bình an, khoẻ mạnh nghiêm túc thực hiện việc cách ly bắt buộc tập trung tại Thủ Đức và đến hẹn được trở về sum hộ với gia đình.
* Và đêm nay khi tôi ghi lại những dòng nhật ký này cũng là lúc các đồng nghiệp của tôi đang phục vụ trên các chuyến bay đi Mel, Syd, Fra, Anh… những chuyến bay cuối cùng đón đồng bào về nước trước thời khắc đóng cửa biên giới và cắt tất cả các chuyến bay quốc tế.
Và cũng có 1 số đồng nghiệp của tôi trên cùng chuyến bay tự cách ly với gia đình ở Đoàn tiếp viên do nhà có con nhỏ sợ dễ lây nhiễm cho con. Yêu và thương lắm.
Chúc các “chiến binh Sen Vàng” sức khoẻ bình an. Sợ hãi chỉ làm chúng ta yếu đuối thêm thôi.
P/s: Chuyến bay ghi nhiều kỷ lục nhất:
1. Quốc tịch Việt Nam là quốc tịch duy nhất.
2. Khách hạng C có độ tuổi trẻ nhất từ trước tới giờ: từ 18-28 tuổi
3. Dịch vụ Hạng C đơn giản nhất (Đảm bảo an toàn tránh lây lan dịch bệnh)
4. Khách ít có nhu cầu ăn uống nhất.
5. Khách ít di chuyển ra khỏi ghế của mình nhất.
6. Khách có trang phục đi máy bay lạ nhất (mặc đồ bảo hộ)
7. Sân bay vắng người nhất khi hạ cánh.
8. Chuyến bay mà hạ cánh khách không được về nhà sau chuyến bay
9. Đồng phục của tiếp viên lạ lùng nhất từ trước tới nay
10. Tiếp viên ít lên cockpit phục vụ tổ lái nhất.