Chào Hằng Nga, bạn có thể giới thiệu một chút về bản thân?
Hiện em đang là du học sinh năm cuối ngành CNTT Thạc Sĩ tại Ý. Theo kế hoạch, em sẽ tốt nghiệp vào tháng 6 năm nay. Trong khoảng thời gian làm luận văn, em quyết định tranh thủ về thăm nhà, đồng thời hoàn thiện một số giấy tờ tại Việt Nam. Thời điểm em quyết định bay thì dịch bệnh mới vừa bùng nổ, số trường hợp nhiễm, mắc bệnh khi ấy chưa nhiều. Người dân Ý bắt đầu lo lắng nhưng chưa đóng cửa tất cả mọi thứ như thời điểm hiện tại.
Bạn đã chuẩn bị tinh thần như thế nào khi được biết sẽ phải cách ly tập trung 14 ngày?
Từ sáng ngày 1/3, Đại sứ quán của Việt Nam tại Ý đã gửi công văn cho tất cả sinh viên, kiều bào, những người đang học tập và làm việc ở đây về việc sẽ được cách ly khi bay về nước trong thời gian này. Lúc đó, em cũng khá hoang mang vì thời gian về theo dự định không nhiều. Em cũng tìm hiểu trước thông tin qua mạng về những thứ cần chuẩn bị khi vào khu cách ly. Em cũng nói với gia đình là trong 14 ngày cách ly có thể sẽ không có Internet để liên lạc với mọi người.
May mắn khi hạ cánh ở sân bay Tân Sơn Nhất vào ngày 4/3, em kịp mua sim Việt Nam để liên lạc với gia đình. Trong khu cách lý, wifi cũng đầy đủ nên em hầu như không cảm thấy bị cô lập khỏi thế giới bên ngoài.
Được biết bạn được xếp chung phòng với các tiếp viên của VNA, bạn có thể chia sẻ một vài kỷ niệm thú vị tại đâu được không?
Với em, đó là điều rất là may mắn vì lúc đầu em nghĩ sẽ bị cách ly ở Đà Nẵng chứ phải ở thành phố Hồ Chí Minh nên khá bối rối vì không có người thân ở gần. Các anh chị tiếp viên rất là dễ thương, vui tính và chăm sóc em như là người trong nhà, từ đồ ăn, thức uống, thuốc bổ đều liên tục được “tiếp sức” đầy đủ. Vì chỉ được ở trong phòng và ngoài hành lang nên bọn em thường tự tạo ra thú vui cho mình. Phòng em thường được mọi người hay đùa là xóm nhà lá của khu cách ly vì thường có các hoạt động rất vui.
Ngay trong ngày thứ hai, một chị trong phòng kêu gọi mọi người đừng ngủ nữa mà cùng nhau làm điều gì đó vì ai cũng có vẻ xuống tinh thần quá. Khi ấy bài “Ghen Cô Vy” đang rất là hot, thế là mấy chị em tập cùng nhau rồi quay một đoạn ngắn, không ngờ là sau khi chia sẻ trên trang Facebook thì bài được hưởng ứng rất nhiều. Và từ đó cứ có nhạc lên là tụi em nhảy rồi khi rửa tay thì cũng nhớ 6 bước rửa tay. Đó là một trong những kỉ niệm vui của cả phòng.
Sau kì nghỉ đặc biệt này, bạn có cảm nhận như thế nào về khó khăn của nghề tiếp viên nói riêng và ngành Hàng không nói chung?
Lúc đầu, em cũng không biết nhiều về ngành tiếp viên. Lúc nào cũng thấy anh chị rất lộng lẫy, đẹp đẽ. Sau khi tâm sự với các chị trong phòng thì em mới biết là tiếp viên là một công việc không hề dễ dàng. Một trong những khó khăn nhất có lẽ là việc các anh chị không thể dành nhiều thời gian cho gia đình. Mọi người liên tục phải bay đường dài, thực hiện các hành trình từ thành phố này sang thành phố khác, nước này sang nước khác mặc cho múi giờ, thời tiết thay đổi liên tục. Đó là một điều mà em rất là ngưỡng mộ các anh chị.
Ngoài ra, như trong đợt dịch này, nghề tiếp viên cũng là một công việc khá nguy hiểm vì trở thành tuyến đầu. Các anh chị tham gia trên những chuyến bay nhân đạo đó thực sự rất vĩ đại luôn vì họ đã hi sinh bản thân để đưa những kiều bào Việt Nam về nước dù tình hình dịch của châu Âu rất phức tạp. Ở Việt Nam mình, em thấy tình hình phòng dịch rất tốt nên lúc dịch bệnh được ở đất nước nơi mà mình sinh ra thực sự là điều may mắn. Em cám ơn các anh chị rất nhiều.
Xóm nhà lá của khu cách ly luôn có các hoạt động rất vui (Ảnh: NVCC).
Bạn có cảm thấy ấn tượng và muốn học hỏi nét tính cách nào của các anh chị tiếp viên không?
Với em, đó là cách thích ứng, đối mặt với những tình huống, điều kiện khác nhau một cách rất nhanh chóng. Mặc dù điều kiện ở nơi cách ly không được đầy đủ, phải xa gia đình và ở cũng những người lạ nhưng các anh chị vẫn rất lạc quan, yêu đời. Một điểm em ấn tượng nữa là cách các anh chị coi nhau như một gia đình.
Khi gọi điện về cho gia đình báo thời điểm rời khỏi khu cách ly, em đã nói rằng khi vào đây con chỉ có một mình thôi, nhưng khi ra thì con đã có gia đình thứ hai của mình. Ở đây, ai cũng yêu quý nhau.
Lá thư tay bạn Hằng Nga gửi tới VNA (Ảnh: NVCC)
Và chắc hẳn bạn cũng muốn gửi tới các anh chị một lời nhắn nhủ đặc biệt?
Em cảm ơn mọi người rất nhiều vì đã coi em như một người thân trong gia đình suốt thời gian qua. Đây là một kỷ niệm đáng nhớ trong đời mà em sẽ không bao giờ quên. Thậm chí sau này khi về già, em sẽ kể lại cho con cháu mình về các anh chị với một nụ cười tươi nhất. Em hy vọng phòng số 7 sẽ có cơ hội ngồi cùng nhau thật nhiều lần nữa. Hy vọng khi đó đại dịch đã qua và chúng ta có thể ngồi gần nhau mà không phải đeo bịt mặt rồi nói chuyện thâu đêm suốt sáng về những điều đã diễn ra trong căn phòng cách ly này. Cảm ơn tất cả mọi người, em yêu mọi người rất nhiều.
Hoàng Quy – Đông Hải