Trên tinh thần ấy, Hội Thiện Nguyện Đoàn Tiếp Viên luôn có những hoạt động tích cực với mong muốn mang đến thật nhiều niềm vui cho những “đồng bào” còn gặp nhiều khó khăn và kém may mắn hơn.
Điểm trường nằm gọn dưới chân núi, sáng bừng dưới nắng chiều vàng. Các bạn nhỏ chào đón chúng tôi trong những bộ trang phục truyền thống đầy màu sắc của người Dao, người Tày… Ánh mắt ngây thơ có đôi phần ngại ngùng làm tan chảy trái tim các cô chú miền xuôi.
Điểm trường thuộc vùng sâu, vùng xa, điều kiện vật chất cũng như cơ sở hạ tầng còn nhiều hạn chế. Mùa hè oi ả, những đôi bàn chân trần bé nhỏ trên nền sân bê tông, vài ba chiếc quần sờn rách thấp thoáng lớp da rám đen nơi đầu gối, đôi chiếc má phúng phính còn lem vệt đất… rung lên trong chúng tôi niềm thương cảm, day dứt. Thế nhưng, các em xếp hàng ngoan ngoãn, khoanh tay đón nhận những phần quà nhỏ bằng những lời cảm ơn lễ phép. Chúng tôi thấy hạnh phúc thật nhiều!
Chúng tôi cũng hiểu hơn về cuộc sống con người nơi đây qua lời chia sẻ của lãnh đạo địa phương và các thầy cô giáo trong trường. Khó khăn vẫn còn nhiều nhưng họ luôn cố gắng để mỗi ngày, mỗi người dân thêm ấm no hơn, phát triển hơn.
Khoác trên mình balo xanh thật xanh, các em nối đuôi nhau, thật dài và thật xa về phía Bản. Trên những đôi vai gầy nhỏ bé ấy là cái chữ, là ước mơ, là hi vọng của chính các em và của cả dân tộc Việt Nam như chính bài hát mà các em hát tặng chúng tôi:
“Các bạn ơi mau nhanh chân xuống núi,
Xuống núi đi học chữ
Đường về trường còn xa lắm đấy.
Nhanh nhanh chân các bạn ơi
Thầy cô đang mong chờ đón đàn em,
Hôm nay đi học xa, đường tương lai đường gần”
Trong buổi giao lưu, ngắm nhìn các em trong những bộ trang phục truyền thống người Thái, người Dao, người Tày, người Pà Thẻn, người H’mông… nhỏ bé mà xinh đẹp vô cùng. Nụ cười rạng rỡ, đôi mắt sáng ngời với khát khao cuộc sống tươi đẹp. Tuổi thơ của các em còn nhiều khó khăn nhưng thật trong sáng và đáng yêu.
Chuyến đi đầy ắp cái tình của người miền ngược Lâm Bình. Họ dẫn đường, leo suối về tận đầu nguồn, nơi bắt đầu của mọi sự sống. Những ống nước nối nhau to nhỏ dẫn về Bản xa xôi. Nước đầu nguồn trong và mát, mộc mạc như chính con người nơi đây. Tôi nhớ đến câu chuyện của nước:
“Từ những kẽ hở trên mặt đất, nước trào lên hòa với mưa từ trên trời thành những dòng suối nhỏ. Suối chảy mãi từ cao xuống tạo thành những con thác lớn nhỏ, chảy mãi cho tới khi một con sông ra đời. Sông hình thành lực đẩy, cuốn trôi lớp đất, từ từ mở rộng và sâu như một đứa trẻ vươn mình lớn dậy. Dòng sông đủ mạnh xuyên qua núi rừng tiến dần ra biển lớn”…
Cũng như vậy, các em chính là những dòng nước bé nhỏ trong lành. Các em sẽ mạnh mẽ chảy qua bao núi đá, trưởng thành rồi ra biển lớn vẫy vùng. Tương lai của các em cũng là tương lai của đất nước. Đường tương lai sẽ được gần khi chúng ta chung tay mang đến nhiều cơ hội cho các em học chữ, học văn hóa, học kiến thức để thay đổi chính cuộc đời mình. Hi vọng rằng, ước mơ được đến những chân trời mới trên chuyến bay VNA của các em sẽ thành hiện thực.
Chuyến đi đầy cảm xúc đã kết thúc tốt đẹp. Mong Hội Thiện Nguyện sẽ ngày càng phát triển với sự chung tay của nhiều trái tim nhân ái từ các cán bộ nhân viên, đoàn viên thanh niên Đoàn Tiếp Viên. Hội sẽ có nhiều hoạt động tích cực, ý nghĩa, mang yêu thương đến thật nhiều nơi, nhiều đồng bào, để cùng sẻ chia trên con đường phát triển thế hệ tương lai, phát triển đất nước.