[Điểm đến] Normandy – Hẹn ngày trở lại

Tôi đang làm việc ở nhà, tự cách ly khỏi mọi người trong thời gian 14 ngày. Vâng, chuyện cách ly giờ đã không còn xa lạ trong thời buổi dịch Covid-19 này. Chẳng tiếp xúc với F nào cả, tôi là thành phần nhập cảnh trên chuyến bay quốc tế về Việt Nam khi dịch bệnh đã lan tràn khắp nơi. Vậy nên để bảo vệ cộng đồng, bảo vệ người thân, tôi tự giác cách ly. Trong khi cả nước đang gồng mình chống chọi với dịch bệnh, tôi xin kể lại chuyến đi của mình, cũng liên quan đến Covid-19.

BÀI VIẾT LIÊN QUAN

alt text
Vách đá tại biển Normandy như chú voi lừng lững tiến ra biển. (Ảnh: NVCC).

Sau khoảng vài lần thay đổi kế hoạch vì những lời khuyên “Sao lại đi chơi lúc này, dịch bệnh đấy”, “Chỉ có ở Việt Nam bây giờ là an toàn nhất”, “Có điên mà đi châu Âu giờ này” …, tôi và Hằng cũng lên đường. Ngồi làm việc cạnh nhau, chúng tôi chia sẻ với nhau đủ thứ chuyện trên đời, từ chuyện hôm qua cãi nhau với lão chồng thế nào, vừa bị sếp mắng oan ra sao cho đến việc quyển sách này hay, phim kia dở … Vậy nên, khi Hằng ngỏ ý rủ đi châu Âu, tôi đồng ý ngay. Lúc ấy là cuối tháng 2, dịch bệnh mới chỉ phát tán nặng ở Trung Quốc và khi ấy, Việt Nam vừa hân hoan tuyên bố chữa khỏi 16 ca nhiễm Corona. Ừ, tình hình vẫn trong vòng kiểm soát. Đang mùa thấp điểm, du lịch vắng vẻ … Khi đã muốn thì người ta có thể nghĩ ra cả ngàn lý do.

Lần này, kế hoạch của chúng tôi là khám phá vùng biển Normandy. Chuyến bay từ Hà Nội đi Paris hôm ấy đầy ắp khách. Sân bay Charles De Gaule đông đúc như mọi khi, phố xá vẫn nườm nượp người qua lại. Chuyện dịch bệnh có vẻ không ảnh hưởng đến thủ đô Paris xinh đẹp. Chúng tôi tiến bước, vô cùng tự tin với quyết định về chuyến đi của mình.

alt text
Bến cảng Le Harve. (Ảnh: NVCC).

Trên chuyến tàu điện ngầm đông đúc, tôi và Hằng đang nói chuyện nho nhỏ thì một thanh niên trẻ, đẹp trai, tóc buộc túm đuôi ngựa tiến đến gần và có vẻ như lắng nghe câu chuyện của chúng tôi. Bất ngờ, anh thanh niên cất tiếng hỏi Hằng bằng tiếng Việt, phát âm khá rõ:

Em từ Việt Nam sang à? Anh nhớ Việt Nam lắm, anh đã từng sống ở Nha Trang 5 năm.

Chúng tôi làm quen nhau, anh ấy tên là Kenzo. Tàu vào bến, thấy chúng tôi lúng túng tìm cách chuyển tàu, Kenzo đi theo dẫn đường. Cứ thế lòng vòng qua hai lần chuyển tàu, đến khi chỉ còn một chặng ngắn nữa Kenzo mới chia tay. Sau khi lấy số điện thoại của Hằng, cậu ta còn dặn đến nơi nhớ nhắn tin để cậu ta yên tâm và “nhớ keep contact với anh nhé 🙂”. Một khởi đầu thật hoàn hảo cho chuyến đi phải không.

alt text
Nhà thờ Đức mẹ Maria nổi bật giữa không gian biển trời. (Ảnh: NVCC).

Sau khi lấy phòng khách sạn ở Le Havre, chúng tôi lên xe bus đi Etretat. Đã sang xuân nhưng thời tiết vẫn còn khá lạnh xen lẫn những cơn mưa nhỏ. Xe bus vắng tanh, chúng tôi ngồi hàng ghế đầu để ngắm cảnh. Qua khỏi thành phố, xe chạy miên man trên con đường xuyên qua những cánh đồng cỏ, những cánh rừng. Cỏ lên xanh ngắt, những hàng cây đã lác đác trổ hoa.

Thời tiết vùng Normandy này rất đỏng đảnh, gió mạnh mưa nhiều, thay đổi đột ngột không thể đoán trước. May mắn thay, khi chúng tôi đến Etretat thì trời hửng nắng. Chỉ vài phút đi bộ, chúng tôi đã thấy khung cảnh bao la của biển và những vách núi dựng đứng ngay trước mắt. Gió rào rạt làm những con sóng vỗ tung bờ. Etretat nổi tiếng với những gành đá như những chú voi lừng lững tiến ra biển. Bên bờ biển, những vách đá sắc nhọn dựng đứng tạo nên những khe hẹp hiểm trở mà hùng vĩ. Nhiều danh họa nổi tiếng, trong đó có Claude Monet, đã từng đến đây để vẽ phong cảnh hiếm có này.

alt text
alt text
alt text

Hoa xuân tại Etretat. (Ảnh: NVCC).

Chúng tôi hì hục leo lên con dốc cao, nơi có nhà thờ Đức Mẹ Maria đứng trơ trọi, nổi bật trên bờ biển. Đây đó, du khách đi lại thong dong ngắm cảnh. Đằng kia, một đôi trai gái đang đắm đuối hôn nhau. Biển trải rộng mênh mông dưới ánh nắng chiều. Thi thoảng, vài con chim bói cá tranh mồi vỗ cánh đuổi nhau kêu quàng quạc. Không gian yên bình, dịch Covid-19 là cái gì đó xa xôi, như không thể chạm tới nơi đây.

Hôm sau, chúng tôi dạo quanh thành phố Le Havre, dành thời gian len lỏi theo những con phố vắng, ghé mấy cửa hàng xinh xinh, mua hoa quả của tiệm hàng nhỏ nhắn ngay mặt phố. Chẳng có gì phải vội, chúng tôi thong dong đi dạo trên bến cảng Le Havre, vừa ngắm những con thuyền đẹp đẽ trắng muốt đậu trong bến, vừa tâm sự đủ thứ chuyện. Rồi chúng tôi đến thăm nhà thờ St. Joseph – một công trình hiện đại và nổi bật của Le Havre. Đứng ngay bên bờ biển với tòa tháp cao 107 mét, nó như một ngọn hải đăng cho thành phố. Không chỉ là nhà thờ, đây còn là đài tưởng niệm năm ngàn thường dân đã ngã xuống trong chiến tranh. Ngồi nán lại nghe cho hết bản nhạc Ave Maria, tôi cảm thấy trong lòng thư thái, bình yên.

alt text
alt text

Dạo qua thành phố Le Harve. (Ảnh: NVCC).

Cứ như thế chúng tôi lang thang, tận hưởng xứ sở Normandy lộng gió. Vẫn thường xuyên cập nhật thông tin và biết rằng dịch bệnh đã lan sang châu Âu nhưng là ở đâu đó, không phải xứ Normandy xa xôi này.

Vài ngày sau, tình hình bỗng xấu đi nhanh chóng. Dịch bệnh lan nhanh ở châu Âu, số người nhiễm bệnh tăng lên từng ngày. Những lo lắng bắt đầu len lỏi, phá hỏng niềm vui được khám phá văn hóa, lịch sử của một miền đất mới. Rồi tin tức dồn dập báo sang: Tình hình căng lắm, Vietnam Airlines sắp cắt đường bay châu Âu. Biết bao trăn trở, áy náy: Không lẽ phá vỡ kế hoạch chuyến đi? Nhưng các đồng nghiệp, bạn bè đang chống chọi với bao áp lực, còn mình … Lòng dạ như lửa đốt, chúng tôi vội vã đổi vé về sớm.

Sân bay Frankfurt vắng vẻ bất ngờ. Nhiều nhân viên làm thủ tục và hành khách đeo khẩu trang. Mọi người im lặng, giữ khoảng cách khi xếp hàng làm thủ tục, khác hẳn bầu không khí tấp nập 10 ngày trước ở sân bay Charles De Gaul.

Chuyến bay vắng teo, chỉ có 70 khách, nhìn mà thấy xót xa. Cả chuyến bay ấy, chúng tôi không ngủ, ai cũng chìm vào những suy tư của riêng mình. Cho dù chuyến đi kết thúc bất ngờ nhưng chúng tôi vẫn có những ngày vô cùng đáng nhớ. Phía trước sẽ là đối đầu với dịch bệnh, với khó khăn. Không ít lo lắng, và có cả sợ hãi nữa trước kẻ thù vô hình nhưng nguy hiểm. Có lẽ, chưa bao giờ tình hình căng thẳng như lúc này, khi Vietnam Airlines và CBNV bị đem ra thử thách. Nhưng dù khó khăn đến mấy, chúng tôi nguyện sẽ làm hết sức mình, sát cánh bên nhau, cùng nhau vượt qua mọi trở ngại với niềm tin vững chắc …

… Vietnam Airlines sẽ trở lại, và bay cao hơn, vươn xa hơn!

alt text
Hẹn một ngày trở lại, hỡi Normandy! (Ảnh: NVCC).
Share bài viết:

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chào mừng trở lại!

Đăng nhập vào tài khoản của bạn dưới đây

Lấy lại mật khẩu của bạn

Vui lòng nhập tên người dùng hoặc địa chỉ email để đặt lại mật khẩu của bạn.