Nếu có ai đó hỏi ước mơ của tôi là gì? Tôi sẽ tự tin trả lời rằng ước mơ ấy là khoác lên mình tà áo dài duyên dáng của Hãng Hàng Không Quốc Gia Việt Nam. Bởi tà áo dài ấy luôn kiêu hãnh tung bay nơi chân tháp Eiffel hoa lệ, nơi cầu cảng Habour náo nhiệt, nơi Quảng Trường Đỏ huyền thoại của nước Nga…Tà áo ấy tự hào là một mảnh ghép trên những chuyến bay mang tầm sứ mệnh: những chuyến bay chuyên cơ của chính phủ, những chuyến bay đặc biệt giải cứu công dân vùng dịch và vùng chiến sự, cho đến những chuyến bay cứu trợ đồng bào khi có thiên tai. Ai cũng chỉ có một lần để sống, và tôi chọn một lần được khoác lên tà áo dài ấy để chạm tới “giấc mơ bay”.
Chớp mắt 1 cái thôi cũng đã qua hơn 1 năm thế giới phải gồng mình chống chọi với đại dịch, và giờ đây khi phải gác lại “ đôi cánh bay” những kí ức đẹp về chuyến bay đặc biệt ấy bỗng ùa về. Tôi nhớ tiếng khóc xé lòng của em bé thiếu hơi mẹ, tôi nhớ ánh mắt trong veo của tâm hồn trẻ thơ, tôi nhớ nụ cười chúm chím trên đôi môi bé xinh, tôi nhớ đôi tay bé nhỏ nắm chặt lấy tôi khi tôi ôm em vào lòng. Và trong khoảnh khắc ấy tôi cảm nhận được chỉ có đôi tay chân thành mới đủ ấm áp để nâng đỡ tâm hồn non nớt ấy trên những chặng bay.
Đôi khi trong những ngày “bão giông của dịch bệnh” tôi lại tìm thấy sự an yên đến lạ trong tâm hồn khi tìm đến với âm nhạc. Âm nhạc như “liều vacxin tinh thần” vô giá. Hòa mình vào âm nhạc trái tim tôi như bình lặng trước sóng gió, biết yêu thương, biết cảm thông và cảm nhận được nguồn năng lượng tích cực, giải tỏa những áp lực bộn bề lo toan . Âm nhạc đồng điệu trong tâm hồn khiến tâm hồn tôi bình lặng giữa những “tạp âm” của cuộc sống.
Mỗi người đều chất chứa trong đáy lòng một phần thi sầu, một chút thiền ý. Ở trên đường đời đông đúc chật chội chỉ muốn chấm dứt tất thảy, tìm 1 nơi an tĩnh qua ngày. Nơi đó không ở đâu xa mà ờ ngay chính trong không gian bếp luôn đỏ lửa của nhà ta. Những bữa cơm ngon ngọt, an lành với gia đình là điều bình yên nhất gạt phăng mọi khó khăn trong cuộc sống này, là động lực khiến tôi luôn muốn trở về nhà, và là nơi thỏa mãn niềm đam mê nấu nướng.
Giữa những bộn bề, lo toan khiến ta dễ lãng quên đi những điều bình dị nhỏ nhoi trong cuộc sống. Và giờ đây đại dịch như 1 “nhịp ngắt” để tôi có thể cảm nhận cuộc sống bằng tất cả những giác quan. Bởi chỉ có đôi mắt chân thành mới nhìn được phía sau những mảnh đời bất hạnh. Bởi chỉ đôi tai chân thành mới lắng nghe được những lời không nói. Bởi những lời nói chân thành mới chạm được đến lòng người và lấp đầy những khoảng trống mênh mông này. Bởi chỉ đôi tay chân thành mới đủ ấm áp để nâng đỡ những tâm hồn yếu mềm. Bởi chỉ khi nào có 1 trái tim chân thành mới có thể làm được điều đó. Bởi sống là cho đâu chỉ nhận riêng mình.
HỌ VÀ TÊN: Trần Thị Kim Xuyến 1
ĐƠN VỊ CÔNG TÁC: Đoàn tiếp viên
VỊ TRÍ CÔNG TÁC: Tiếp Viên Hạng Thương Gia- Liên đội 2.04
CHÂM NGÔN SỐNG: “Đừng bao giờ tự hỏi mình sẽ ra sao nếu vấp ngã mà hãy tự hỏi mình sẽ được gì nếu cất cánh bay cao”
Tran Thi Kim Xuyen 1-CREW