Tôi có những chuyến đi luôn đong đầy trong trí nhớ, mỗi vùng đất tôi đi qua đều in dấu nhiều kỷ niệm không bao giờ quên. Hà Giang sẽ luôn là một trải nghiệm của thời thanh xuân rong rủi trên những cung đường phượt, được hòa mình vào thiên nhiên, được trải nghiệm cuộc sống nơi bản làng, với những sinh hoạt hằng ngày của người dân. Cuộc sống nơi đây vốn đã khó khăn thiếu thốn vật chất, cái chữ cũng nghèo không kém dẫu vậy tôi vẫn nhìn thấy nụ cười óng ánh của những em nhỏ H’Mông trên dốc Thẫm Mã.
Hoàng Su Phì mùa lúa chín làm ngây ngất lòng người, nhưng ngoài tận hưởng hương vị thơm thơm của những sóng lúa chín, tôi còn nhận ra nhiều thứ hơn đó chính là tình nghĩa nơi thôn bản, kết nối những con người chỉ lần đầu gặp gỡ những ngỡ là gia đình.
Khi mặt trời vừa hừng đông, tôi bắt đầu hành trình đến với cao nguyên đá Đồng Văn. Những con đường quanh co, khúc khuỷu, núi non cũng từ đấy hùng vĩ, hiên ngang nhưng không thể ngăn được sự sự háo hức khám phá chân trời mới. Đi qua những con đèo vách dựng thẳng đứng, vẫy tay chào những em bé H’Mông má đỏ hây hây, tôi dừng chân tại một điểm trên đường về Mèo Vạc nhìn mây bay ngang thung lũng, để rồi bạn hay tôi sẽ cảm thấy nỗi buồn nào cũng có thể gửi gắm vào mẹ thiên nhiên, nhẹ nhàng và an yên đến lạ.
Nếu có ai đó hỏi tôi về mùa thu Hà Giang, tôi sẽ kể cho họ về những con đường, những ngọn núi, những dòng sông tuyệt đẹp và những nụ cười thân thiện nhất mà tôi đã từng thấy.
Và cả những kỉ niệm tuổi trẻ cùng bạn bè tôi gửi lại nơi đây.
Họ tên: Phan Đình Tài 4
TVT bậc 1
Liên Đội 2 – Đoàn Tiếp Viên
Châm ngôn sống: Cuộc sống là những điều bất ngờ, hãy cứ vững bước trên con đường ta đã chọn, những “chuyến đi” sẽ giúp ta học hỏi và đạt được nhiều thứ, hối tiếc ân hận chỉ làm cho thanh xuân sống hoài sống phí.