Từ lúc mới chập chững vào bước ngành Hàng không đến nay tôi đã chứng kiến gần như cả quá trình phát triển từ lúc còn non trẻ của VNA cũng như của VACS cho đến khi có được tầm vóc phát triển như ngày hôm nay. Chừng ấy năm trôi qua, có quá nhiều kỷ niệm, nhiều giây phút đáng nhớ, nhiều niềm vui và cũng nhiều lúc mệt nhọc vì công việc căng thẳng, áp lực… Không thể nhớ nổi đã có bao đêm giao thừa tôi cùng đồng nghiệp còn miệt mài làm việc trên sân đỗ trong tiếng pháo hoa nổ tưng bừng trên bầu trời thành phố, chào đón khoảnh khắc chuyển giao năm mới.…
Và đây là 2 câu chuyện nhỏ nhưng ấn tượng khó quên của tôi trong suốt chừng ấy năm làm việc trong ngôi nhà chung VNA:
Câu chuyện thứ nhất : Những ngày đầu tiên bỡ ngỡ
Công việc của tôi là giao nhận suất ăn lên máy bay, đến nay đang là cán bộ quản lý nhưng vẫn gắn bó với đội giao nhận suất ăn. Những ngày đầu vào nghề, công ty bố trí cho tôi học việc ở tất cả các khâu sản suất, từ tổ ủi khăn, tổ gói dao thìa nĩa, tổ rửa dụng cụ, tổ chia suất ăn, tổ lắp khay… mỗi tổ làm việc đôi ba ngày.
Cho đến hôm nay tôi vẫn luôn cho rằng đây là cách học việc hay nhất, nhanh nhất, dễ nắm bắt công việc nhất cho những người mới chập chững vào ngành nghề đặc thù này. Và điều ấn tượng đối với tôi là mọi thứ trong chuỗi sản xuất một khay suất ăn để đưa lên tàu bay đều lạ lẫm, mới mẽ và cùng với đó là cảm giác…. mỏi chân sau những ngày làm việc đầu tiên !
Lạ lẫm vì thời đó có nhiều loại thực phẩm đặc thù cấp lên chuyến bay phải nhập khẩu, không thể tìm thấy trên thị trường nội địa, lạ từ những chiếc vỉ bơ, lọ mứt dâu…. cho đến những quả ớt chuông vàng, ớt chuông đỏ được nhập khẩu từ Hongkong, lạ khi học quy trình chế biến suất ăn nghiêm ngặt từ thực phẩm sống – nấu chín – làm lạnh rồi đưa lên tàu bay – hâm nóng trước khi mời hành khách. Ngoài ra còn cảm giác mỏi chân vì gần như ở tổ làm việc nào cũng phải đứng suốt nên đối với người vừa rời ghế giảng đường như tôi, sau những ngày làm việc đầu tiên thì đôi chân đã trở nên mỏi nhừ…. Đây là ký ức khó quên nhớ mãi !
Câu chuyện thứ hai : Người chị không biết tên !
Công việc giao suất ăn của tôi thường xuyên tiếp xúc với các nhân viên của các đơn vị khác cũng thuộc gia đình VNA tại tàu bay, từ đội ngũ tiếp viên, kỹ sư tàu bay cho đến các anh chị em đội vệ sinh trên tàu của Viags. Hàng ngày chúng tôi gặp mặt chào hỏi nhau rồi ai nấy tất bật làm việc. Có lần gặp một chị đang dọn dẹp vệ sinh trên tàu, vốn quen mặt đã lâu nên sau mấy câu chào nhau tôi hỏi :
- “ Chị vào đây làm việc từ khi nào ?
- Cũng gần 20 năm rồi em
- Em gặp chị hoài mà em chưa biết tên chị luôn
- Chị tên T, em không biết tên chị chứ từ lúc chị vào làm chị nhớ tên em hoài luôn “
Chột dạ, thoáng qua đầu tôi không tài nào lý giải được nguyên do tại sao mà chị nói vậy. Nhớ những ngày đầu mới ra tàu bay tôi đã lóng ngóng kéo xe đẩy suất ăn nhỡ làm kẹt tay của một chị cũng đang lau dọn vệ sinh trong khu vực bếp tàu bay, may mà sự cố cũng không nghiêm trọng gì. Còn với chị T, mình nhớ là đâu có “gây án” nào đâu nhỉ !
- “ Sao chị lại nhớ tên em hoài là sao ? Em thiếu nợ gì chị hả ?”
Mình đùa để tự giảm căng thẳng trong đầu và cố kéo dài thời gian để lục lại trí nhớ nhưng không tài nào nhớ nổi
- “Ngày đó cũng là ngày đầu tiên chị mới vào làm, mải cắm cúi lau sàn chị cứ thụt lùi để lau mà không hề để ý ở phía sau lưng cửa tàu bay đang mở… Em đứng ngay gần đó đã nhắc chị lưu ý mối nguy hiểm, chị tỉnh người … nếu không có em nhắc… có thể xảy ra tình huống nguy hiểm vì khi đó mới vào làm nên chị tập trung làm việc mà không để ý đến xung quanh. Chị rất biết ơn em đó !“
Tôi như “ đứng hình “ rồi thở phào… nhẹ nhõm :
- “Sao em không nhớ chuyện này gì hết, vậy mà em cứ tưởng em đã làm gì sai… “
( Xin giải thích : Thời đó quy định khi cửa tàu bay mở mà không có xe thang hay xe cung ứng suất ăn cập vào thì được phép kéo dây an toàn cảnh báo ngang cửa tàu bay nên mới có tình huống như chị kể . Hiện nay quy định cửa tàu bay phải đóng nếu không có xe cung ứng hay xe thang cập tàu, không được phép kéo dây cánh báo như trước )
Qua giai đoạn Covid 19, đội ngũ cán bộ nhân viên trong ngôi nhà chung VNA có nhiều xáo trộn, một số người đã tìm hướng đi mới cho mình, tôi vẫn gặp lại chị với công việc thầm lặng quen thuộc hàng ngày.
Là những người đồng hành cùng VNA từ những năm tháng đầu thành lập, tôi cũng như chị và rất nhiều anh chị em đồng nghiệp khác vẫn luôn tin rằng Hãng Hàng không quốc gia Việt Nam – VNA sẽ vững tin vượt qua được mọi khó khăn để sớm trở lại mạnh mẽ trong tương lai gần.
Người đồng nghiệp tuyệt vời !
Bài viết hay quá a ơi. Tuyệt vời