Vào một ngày đầu tháng 3, tôi nhận được cuộc gọi từ Ban truyền thông Tổng công ty, muốn tôi chia sẻ lại cảm xúc của mình trong chuyến bay giải cứu công dân Việt Nam tại Libya do ảnh hưởng bởi cuộc nội chiến tại đất nước này vào năm 2011.
Thật bất ngờ vì cũng đã 10 năm rồi, một khoảng thời gian không phải quá dài nhưng cũng đủ để đưa mọi sự kiện thành lịch sử. Có thể những chi tiết tôi không còn nhớ rõ nhưng cảm xúc tự hào khi được góp phần nhỏ nhoi của mình vào một sự kiện lịch sử, nhân văn được thế giới ca ngợi lại ùa về trong tôi!
Đó là sự xúc động từ đáy lòng khi đón đồng bào mình từ nơi nguy hiểm về với quê mẹ Việt Nam. Đó là cảm xúc khi nhìn thấy những giọt nước mắt hạnh phúc của các công dân khi bước lên máy bay. Đó là cảm xúc khi thấy cái ôm hạnh phúc của một cặp vợ chồng (người vợ là người phụ nữ duy nhất trong gần 300 khách trên chuyến bay VN8684).
Tôi còn nhớ rất rõ mùi mồ hôi trên cơ thể của các công dân, họ đã chạy loạn mấy ngày trời. Nhưng không ai tỏ ra khó chịu, trái lại toàn bộ phi hành đoàn đều cay xè sống mũi vì thương, vì xúc động, vì phần nào thấu cảm được nhưng khổ cực, thiếu thốn họ vừa mới trải qua. Tôi còn nhớ cái vỗ vai với một bạn thanh niên rất trẻ (tầm 20 tuổi) và nói “yên tâm rồi em, lên máy bay là được về nhà rồi”. Thế rồi tất cả cùng cười vang, nụ cười hạnh phúc.
Thời điểm đó, khi nhận được thông tin VNA được giao nhiệm vụ lập cầu hàng không để chuyên chở các công dân về nước, tôi đã không ngần ngại xung phong đăng ký để thực hiện nhiệm vụ. Lúc đó tôi không nghĩ nhiều, chỉ biết mình là người có đầy đủ các yêu cầu mà TCT đưa ra và quan trọng hơn nữa tôi nghĩ đó là nhiệm vụ là sứ mệnh của mình phải làm. Tôi có chia sẻ với bố tôi và ông cũng ủng hộ tôi bằng tinh thần của một quân nhân đã tham gia quân ngũ trong cuộc chiến giải phóng miền Nam.
Khi lên máy bay, trong buổi họp chỉ đạo của Cơ trưởng, mọi người cũng chia sẻ những rủi ro có thể xảy ra nhưng chúng tôi đều không một chút lo lắng. Tôi cũng không biết tại sao lại như vậy, có lẽ chúng tôi nghĩ trách nhiệm và công việc chúng tôi đang thực hiện cao hơn nhiều với những lo lắng kia.
10 năm sau chuyến bay lịch sử đó, đại dịch Covid-19 bùng phát, một lần nữa tôi lại được vinh dự đưa các công dân Việt Nam từ Seoul – Hàn Quốc về nước trên chuyến bay VN409 ngày 5/9/2020. Chuyến bay chở 56 bé sơ sinh (dưới 2 tuổi) cùng người thân về nước.
Vẫn những cảm xúc như năm 2011, vẫn với tinh thần của những chiến binh Sen vàng, chúng tôi những tiếp viên VNA không ngần ngại và vinh dự khi được góp phân minh cùng VNA thực hiện sứ mệnh cầu hàng không đưa công dân về nước từ những nơi nguy hiểm.
Qua đây tôi muốn chia sẻ tới các thành viên VNA nói riêng và người dân Việt Nam trên toàn thế giới rằng: Tổ quốc luôn ở trong tim mỗi chúng ta, dù bạn ở đâu hay phương trời nào. Khi bạn cần Tổ quốc sẽ bên bạn và VNA sẽ là cầu nối đưa bạn về Tổ quốc. Mỗi thành viên VNA sẽ là những chiến binh không ngại khó khăn, nguy hiểm đồng hành cùng bạn trên chuyến bay về với Tổ quốc.
Chia sẻ của TVT Trần Đức Tân 2
Hằng Lê (Thực hiện)