Tôi là phi công. Một phi công trẻ – nhưng đã gắn bó 15 năm với bầu trời.
15 năm tuổi nghề, tôi chỉ là một phần nhỏ trong hành trình hơn ba thập kỷ của Vietnam Airlines – hãng hàng không quốc gia mang biểu tượng Bông Sen Vàng. Nhưng chính trong sự chuyển mình của “cánh chim xanh” ấy, tôi cũng đã trưởng thành. Từ một học viên trẻ lần đầu bước vào buồng lái, tôi đã trải qua hàng nghìn giờ bay, cùng Vietnam Airlines vượt qua những cột mốc phát triển, những giai đoạn đầy thử thách và tự hào.
Cuộc sống của tôi gói gọn trong những hành trình xuyên múi giờ, giữa nắng sớm Tokyo và đêm khuya Paris. Tôi cất cánh khi mọi người vừa đi ngủ, và hạ cánh lúc họ bắt đầu ngày mới. Mỗi chuyến bay là một trang mới của cuộc đời được mở ra – ngắn ngủi mà sâu sắc, lặng lẽ mà dữ dội.
Tôi không có một mái nhà cố định, nhưng tôi có hàng trăm nơi từng là “chốn dừng chân”. Một đêm Syney náo nhiệt, một sáng Osaka yên bình, hay những lần trở về Tân Sơn Nhất lúc trời còn chưa sáng. Mỗi nơi lưu lại một phần ký ức, một phần thanh xuân mà không gì có thể thay thế.
Tôi sống vội, tôi trải nghiệm nhiều. Tôi hiểu rõ sự khác biệt giữa những nền văn hóa, những ánh mắt và nụ cười lạ mà thân. Tôi cảm nhận sâu sắc thế nào là trách nhiệm – khi tay tôi giữ cần điều khiển của một chiếc máy bay trị giá hàng trăm triệu đô, mang theo giấc mơ, kỳ vọng và sự an toàn của hàng trăm hành khách phía sau.
15 năm qua, tôi đã đánh đổi nhiều thứ: giấc ngủ, những buổi tụ họp gia đình, những ngày lễ chỉ biết qua tin nhắn. Nhưng tôi không than vãn. Vì đổi lại, tôi có một tuổi trẻ xứng đáng – không lặp lại, không dễ dàng, nhưng tự hào.
Tôi biết ơn từng chi tiết trên bộ đồng phục mà mình khoác lên mỗi ngày – từ bộ quần áo bay, chiếc cầu vai, cái cà vạt gọn ghẽ, đôi cánh trên ngực áo cho đến chiếc thẻ tên nhỏ bé. Với người ngoài, đó chỉ là trang phục nghề nghiệp. Với tôi, đó là biểu tượng của hành trình mang tên Vietnam Airlines – mái nhà đã chắp cánh cho tôi bay xa, và cũng là nơi tôi luôn mong muốn được quay về, dù chuyến bay có dài đến đâu.
Tôi là phi công. Người sống giữa trời xanh, mang trong mình khát vọng của tuổi trẻ và dấu ấn của hành trình 15 năm không ngừng bay tới.
Và tôi biết, hành trình này chưa dừng lại. Tôi sẽ còn tiếp tục bay – cùng Vietnam Airlines – với cùng niềm tin, cùng lòng tự hào, và một lời cam kết thầm lặng nhưng vững vàng: luôn mang đến những chuyến bay an toàn, nhân văn và đầy trách nhiệm. Vì tôi không chỉ là người lái máy bay, tôi là một phần của cánh chim Việt, đang bay cao cùng đất nước.