Có những ngày, tôi tự hỏi: tuổi trẻ là gì?
Và tuổi trẻ của tôi – bắt đầu từ ngày tôi khoác lên mình màu áo xanh trời của Vietnam Airlines.
Tôi vẫn nhớ rõ ngày đầu tiên bước chân vào Vietnam Airlines – cái ngày mà bầu trời dường như xanh hơn mọi ngày thường nhật. Mới đó mà đã hơn một năm trôi qua kể từ lần đầu tôi khoác lên mình màu áo xanh ấy. Cái cảm giác bỡ ngỡ khi bước chân vào môi trường mới, mọi thứ đều còn xa lạ, tôi còn vụng về, chưa quen quy trình, chưa rành nghiệp vụ, đến mức chỉ cần một cuộc gọi của khách cũng khiến tim đập nhanh hơn bình thường.
Tôi được đi học, được đào tạo các nghiệp vụ. Mỗi ngày là một lần học hỏi thêm, mỗi giờ là một bước tiến về phía sự trưởng thành. Đầu năm 2024, tôi chính thức về làm việc tại chi nhánh Đà Nẵng – thành phố của gió biển và những con người đầy ấm áp. Công việc những ngày đầu không hề nhẹ nhàng. Có những hôm về nhà người rã rời như không còn sức. Nhưng điều làm tôi không gục ngã là những ánh mắt động viên, những bàn tay sẵn sàng giúp đỡ của đồng nghiệp. Làm sao tôi có thể quên được những buổi trưa chạy sốt vó vì vé bị hủy, những lần ngồi dò từng booking lỗi mà vẫn có người ở bên hướng dẫn tận tình, cẩn thận như người thân trong gia đình. Họ là những người anh, người chị, người bạn – và tôi là “em út” của đại gia đình ấy. Một “em út” được thương, được nhắc nhở, đôi khi là… được chiều quá mức.
Ở đây, tôi học được rằng: làm việc không chỉ để hoàn thành nhiệm vụ, mà là để sống một cuộc đời có ý nghĩa. VNA không chỉ cho tôi cơ hội phát triển sự nghiệp, mà còn cho tôi một thanh xuân trọn vẹn với những hoạt động Công Đoàn đầy sôi nổi, hội thao vui như tết, những bữa tiệc cuối năm rộn ràng tiếng cười,…Tôi nhận ra, trong sự vận hành không ngừng nghỉ của ngành hàng không – tưởng như chỉ có kim đồng hồ là quan trọng – thì trái tim con người mới là điều giữ lại mãi mãi.
Chính những con người nơi đây đã làm nên “thương hiệu trong tôi”. Tôi biết, hành trình phía trước còn dài, còn lắm thử thách. Nhưng giờ đây, tôi không còn sợ hãi nữa, bởi tôi không đi một mình. Tôi có đồng nghiệp, có bạn bè, có cả một bầu trời thanh xuân cùng mình sải cánh. “Sống là cho, đâu chỉ nhận riêng mình” – câu thơ Tố Hữu dường như luôn ngân nga trong tôi mỗi ngày làm việc.
Có một lần, tôi chọn bước bay xa,
Mà đâu hay… ấy chính là mái nhà.
Vietnam Airlines – tên gọi tưởng bình thường,
Mà nuôi lớn trong tôi bao giấc mơ phi thường.
Tôi chọn gió, ngỡ là đi mãi mãi
Ai ngờ đâu, đó lại là hình hài.
Mái nhà xanh – nuôi tôi ngày lớn dậy
Giữa mộng mơ, giữ vững một tương lai.
Bài viết hay , xúc động quá .
Bài viết hay và truyền cảm quá, làm tôi cũng bồi hồi nhớ lại những ngày tháng mới vào nghề, chúc tác giả gắn bó và phát triển hơn nữa để sải cánh cùng VNA bay cao và bay xa.
Quá xúc động Gia Bảo 👌 Hay quá !
Thật tuyệt vời
Cảm xúc quá!
Bài viết quá cảm động
Tôi từng book tour với bạn Bảo. Tuy tour của tôi nhỏ nhưng vẫn được Bảo tư vấn rất nhiệt tình và nhanh chóng từ lịch trình, giá cả, vv. Chúc mừng Bảo và chúc mừng VNA có 1 nhân viên thật sự chất lượng!!
Hay quá
Hay thế
Đọc bài viết làm tôi thấy muốn quay lại những ngày đầu ấy
Bài viết chạm đến lòng người – Những con người VNA tuyệt vời
Bài viết hay và chia sẻ nhiều giá trị
bài viết quá hay bạn ơi!!! câu thơ tràn đầy ý nghĩa. Cảm ơn Bạn!
Bài viết rất hay và xúc động