
Hà Nội, mùa thu 2025
Kính gửi những người đồng nghiệp thân thương – Vietnam Airlines của 20 năm sau,
Khi ngồi viết bức thư này, tôi đang là một tiếp viên trưởng với đôi mắt đầy khát vọng và hoài bão của tuổi trẻ. Hai mươi năm nữa, khi các bạn mở bức thư này, không biết hình ảnh Vietnam Airlines lúc ấy đã lớn mạnh và bay xa đến đâu, nhưng tôi tin chắc một điều: chúng ta vẫn sẽ giữ nguyên vẹn sự tự hào khi khoác lên mình bộ đồng phục áo dài truyền thống.
Tôi nhớ chuyến bay đầu tiên của mình, khi bước vào máy bay, trái tim đập mạnh đến mức như muốn nhảy ra ngoài. Những lời nhắc nhở ân cần của đồng nghiệp đi trước, nụ cười động viên, ánh mắt tin tưởng – tất cả đã giúp tôi vượt qua sự hồi hộp ban đầu để bắt đầu một hành trình dài gắn bó với bầu trời. Chính sự nâng đỡ ấy đã khiến tôi hiểu rằng Vietnam Airlines không chỉ là một nơi làm việc, mà còn là một gia đình lớn, nơi những đôi cánh chở ước mơ của biết bao thế hệ. Từ giây phút ấy, tôi biết rằng mình đã chọn đúng con đường: con đường của trách nhiệm, của niềm tự hào, và của tình yêu nghề cháy bỏng.
Trong suốt những năm tháng đồng hành cùng Hãng, tôi đã có cơ hội bay cùng các nguyên thủ quốc gia, các đoàn lãnh đạo cấp cao của đất nước. Tôi vẫn nhớ chuyến bay đặc biệt đưa đoàn công tác đến một vùng đất tôi từng đặt chân tới – nơi mà cờ đỏ sao vàng tung bay trong gió giữa bạn bè quốc tế. Chúng tôi, những người tiếp viên, bỗng thấy tim mình run lên trong niềm kiêu hãnh, và nhận ra rằng công việc của mình không chỉ là phục vụ hành khách, mà còn là đại diện cho hình ảnh của dân tộc, cho lòng hiếu khách và bản sắc Việt Nam đến khắp năm châu.
Chúng ta đã đi qua không ít thử thách. Tôi nhớ những ngày bầu trời yên tĩnh hơn vì dịch bệnh. Khi phi công, tiếp viên, kỹ sư, nhân viên mặt đất cùng nhau giữ cho đôi cánh không bao giờ gục ngã. Tôi lại nhớ khoảnh khắc chuyến bay hồi hương đầu tiên chở đồng bào trở về – ánh mắt rưng rưng, những cái nắm tay thật chặt của hành khách. Khi ấy, tôi hiểu rằng công việc của chúng ta không chỉ dừng ở dịch vụ, mà còn là sứ mệnh nhân văn: kết nối con người, đem yêu thương trở về.
Nhưng nghề bay cũng thật nhiều kỷ niệm đời thường mà đáng quý. Đó là những chuyến bay dài quên đi giờ giấc, chúng ta chuyền tay nhau từng tách trà nóng để xua mỏi mệt. Là những tiếng cười, những câu chuyện phiếm kể vội trước giờ boarding. Là khoảnh khắc nhìn nhau mỉm cười sau khi kết thúc chuyến bay Tết, hạnh phúc theo khi nhìn những hành khách được trở về nhà quây quần bên gia đình. Chính những giây phút ấy đã gắn kết chúng ta thành một gia đình – nơi mỗi người là một cánh hoa nhỏ góp phần tạo nên đóa sen vàng rực rỡ.
Hai mươi năm tới, tôi nghĩ rằng Vietnam Airlines sẽ có mặt ở mọi châu lục. Ngày ấy, tà áo dài sẽ tung bay ở những vùng đất mới. Tôi hy vọng mỗi hành khách khi thấy nụ cười tiếp viên Vietnam Airlines đều sẽ cảm nhận được sự thân thiện, ấm áp, mang đậm hồn Việt; chúng ta sẽ mang bản sắc dân tộc ra toàn thế giới.
Hỡi những đồng nghiệp thân yêu, cảm ơn vì chúng ta đã cùng nhau bước qua giông bão, cùng chia sẻ niềm vui, nỗi buồn, và viết nên hành trình tuổi trẻ tuyệt đẹp. Dù mỗi người sẽ có những chuyến bay khác nhau, những điểm đến riêng biệt, nhưng tôi tin rằng trong sâu thẳm, chúng ta đều có chung một niềm tự hào: được là một phần của Vietnam Airlines.
Và nếu 20 năm sau, khi chúng ta ngồi bên nhau ở một sân bay xa lạ nào đó, cùng ngước nhìn lên bầu trời, tôi mong rằng chúng ta sẽ thấy đôi cánh sen vàng đang sải rộng. Khi ấy, hãy mỉm cười và nhắc lại với nhau: “Chúng ta đã sống hết mình, đã bay hết mình, và đã cống hiến trọn vẹn.”
Vietnam Airlines của 20 năm sau, hãy tiếp tục vươn cao, vươn xa, để Bông sen vàng mãi rực sáng trên bầu trời thế giới – như biểu tượng của khát vọng, của tình yêu thương và của niềm kiêu hãnh Việt Nam.
Trân trọng và thương mến,









