Thú thật, đã có lúc giữa bộn bề công việc và con nhỏ lại ốm quấy, tôi chỉ ước được ở nhà mà vẫn có lương, hoặc tuần nghỉ thêm 1 -2 ngày cho đỡ rối. Thế rồi điều ước thoáng qua ấy của tôi bất ngờ thành hiện thực theo một cách mà không ai có thể tưởng tượng nổi: Nghỉ ngừng việc do ảnh hưởng của dịch Covid-19. Không phải thêm 1-2 trong tuần mà là liền tù tì tới 3 tháng. Mặc dù vẫn có đôi ba ngày tôi làm việc online hoặc đến cơ quan xử lý các công việc phát sinh nhưng tới hơn 90% là tôi ở nhà. Thời gian là thứ luôn thiếu thốn đối với một bà mẹ có ba con nhỏ, nhà xa cơ quan như tôi, giờ đây tôi đang có đầy ắp!
Tự dưng tôi nhớ tới câu hát trong bài Chiếc lá thu phai của bác Trịnh: “…về thu xếp lại, ngày trong nếp ngày…” . Uh, có lẽ đây là cơ hội bất ngờ để tôi có thời gian tĩnh lại, thu xếp cuộc sống vốn cuốn theo guồng liên tiếp suốt bao lâu nay. Tôi sẽ làm gì, để tận hưởng thời gian này, mà không phí hoài, không trì trệ, để đây thực sự là những ngày tháng không quên theo một ý nghĩa tích cực nhất ?
Thiết thực nhất có lẽ là tập trung vào những bữa ăn gia đình, bạn có nghĩ vậy không?
Gia đình tôi vốn có thói quen cuối tuần sẽ cùng nhau thư thả ra hàng phở quen thuộc để ăn sáng, rồi nhâm nhi café, nhìn các con vui đùa. Giờ các hàng quán đóng cửa cả, thế thì mình tự nấu phở cho nhau ăn thôi! Này là nước dùng ngọt vị xương ống đậm đà, thơm lừng mùi quế, hồi, thảo quả, hành gừng nướng xém, cũng đủ đầy những lát nạm bò giòn mềm vừa tới, thêm chiếc quẩy nóng thơm, miếng chanh lát ớt, nhìn chồng con quây quần ăn và xuýt xoa, vị phở như chưa bao giờ ngon đến thế!

Xôi vò vốn là món ăn tôi vô cùng yêu thích, món ăn gắn liền với thời thơ bé của tôi khi còn sống cùng bà nội. Tôi vẫn nhớ như in cảm giác háo hức chầu chực để chờ được xem những hạt xôi căng mọng thơm nức mùi đỗ chín được bà đảo xới trong chõ rồi đơm ra đia để lên mâm thắp hương trong những ngày giỗ, tết. Hơn ba mươi năm sau, bà đã đi rất xa, tôi mới lần đầu tự tay mình thổi được xôi vò, nâng niu tìm lại hương vị kỷ niệm tuổi thơ.

Rồi xôi đỗ xanh, bún mọc, bánh tôm, caramen…những món thường ngày bận rộn hiếm khi bày vẽ được, thì bây giờ mình thích là mình nấu thôi, thư thả nấu, thư thả bày biện chụp ảnh, thư thả thưởng thức, toàn tờ, vui thật sự mà.

Lần đầu tiên, quá nhiều lần đầu cho dịp này, tôi làm được chiếc bánh gateaux mừng sinh nhật ông xã vì hàng bánh xung quanh đóng cửa hết, mà cũng nghiêm túc chấp hành lệnh giãn cách xa hội nên không đi mua. Hình thức chắc cho 6/10 nhưng chất lượng chắc cũng tự tin nhận 8/10, cả nhà ăn hết ngay và đến hôm sau cũng không có ai đau bụng, thành công đấy chứ!
Và tôi cũng tận dụng cơ hội rảnh rỗi này để bước đầu dạy con trai 7 tuổi vào bếp, bắt đầu từ những công việc thật đơn giản như món sốt socola cho bánh Chorus, hay rửa cốc chén của con sau khi ăn, quét nhà lau nhà, thu gom rác. Tôi và chồng thẳng thắn tâm sự để con hiểu những khó khăn mà bố mẹ và rất nhiều người khác đang phải san sẻ vì dịch bệnh, để con cũng được cùng gánh vác – tôi nghĩ bài học này thật sự rất đáng giá.

Nhưng có lẽ hạnh phúc nhất với người làm mẹ như tôi, là những ngày này được tự tay chăm sóc các con, chơi đùa cùng con, nghe những câu chuyện liên thiên không đầu không cuối, tự tay tắm gội, buộc tóc cho con gái nhỏ, những việc mà ngày thường khi tôi về tới nhà vào lúc chiều muộn thì bác giúp việc đã thay tôi làm hết rồi, vì con còn nhỏ, tắm muộn sợ lạnh con lại ốm. Dù rằng cũng không tránh được có lúc cáu gắt, quát mắng hay tét mông con vì hai anh con giai siêu quậy. Nhưng nhìn ánh mắt các con lấp lánh, cười đùa nhiều hơn hẳn vì được ở nhà với mẹ cả ngày, tôi tin là con cũng rất vui!

Thế đấy, những ngày tháng không quên của tôi, của chúng ta, làm gì để hạnh phúc, là do chính mình lựa chọn và nắm bắt, phải không bạn?

Họ tên: Phạm Thị Phương Thảo
Đơn vị: phòng Kế hoạch – Hành chính CNMB
Thời gian công tác tại VNA: 14 năm
Sở thích: Nấu nướng, đọc sách, chơi với con…









