– “Mẹ ơi, con thích ở nhà với mẹ lắm!”
Câu nói của cậu con trai đã khiến tôi khựng người lại. Nghĩ cũng đúng thật!. Đã lâu rồi, tôi mới có thời gian ở nhà với cậu con trai của mình nhiều đến vậy. Cuộc sống đã khiến tôi cuốn vào công việc, thời gian dành cho nó chỉ vỏn vẹn vài tiếng vào buổi tối. Nhiều đêm nằm suy nghĩ, tôi thấy mình vô tâm, thương đứa con bé bỏng này quá, sự thiếu hụt tình thương của ba khi còn nhỏ đã khiến nó trưởng thành hơn so với tuổi: tự học, tự chơi, luôn là đứa trẻ biết điều, giúp đỡ tôi từ việc thu dọn đồ chơi, quét nhà, tưới cây, có khi bóp vai cho mẹ đỡ mệt…
Dịch bệnh đã và đang lây lan khắp hành tinh này, trẻ em không được đến trường, nhiều người bị mất việc làm, buồn hơn là xa lìa người thân khi bị mắc phải virus nguy hiểm. Tôi chỉ thầm cầu nguyện cho mẹ con tôi được bình an, nhẹ nhàng sống bên nhau. Chỉ rơi vào hoàn cảnh này, bạn sẽ càng trân trọng sự bình yên của gia đình, tiền bạc chẳng còn ý nghĩa nữa và tôi sẽ càng trân trọng khoảng thời gian được ở nhà với con sau những tháng năm đã quá chú tâm vào việc kiếm sống.
Càng gần con, cảm xúc của thời khắc tôi và con gặp nhau ùa về, đó là một tình cảm thiêng liêng mà tôi đánh đổi cả cuộc đời để giữ tình cảm ấy. Bây giờ cậu bé đã học lớp 5, tính tình như một ông cụ non, thật khó để tôi có thể ôm và nựng cậu bé như lúc sơ sinh vì con đã biết ngại ngùng nhưng vẫn tình cảm lắm, mỗi lần tôi nói “Trung ơi! Thơm mẹ miếng nào” là cậu bé đẩy ra rồi chạy đi rồi lát sau thì ôm mẹ từ sau lưng mà không nói gì.
Ở nhà cùng con là một trải nghiệm thú vị, tôi và con trở thành người bạn của nhau qua những trò chơi, bài học, cùng con nói chuyện trên trời dưới đất, trả lời 1001 câu hỏi vì sao của con mà quên hết thời gian. Vì vậy, nếu ai hỏi tôi: “Ở nhà chán không?, không biết làm gì cho hết ngày…” thì tôi chỉ cười và nói “Ở nhà với con thì luôn là một ngày bận rộn với nhiều cung bậc cảm xúc”.
Hãy tìm hạnh phúc từ những điều đơn giản, đó chính là: “Bữa cơm gia đình”, tôi có thời gian để chế biến nhiều món hơn và thầm hạnh phúc khi nghe lời khen từ cậu con trai: “Mẹ ơi! con thích món này, con thích món này nữa…món nào mẹ nấu cũng ngon”, “ước chi ngày nào cũng được như thế này, có mẹ ở nhà, có mẹ nấu nhiều món ngon”. Tôi lại khựng người khi nghe những lời nói ấy, chắc hẳn con đã có suy nghĩ này rất lâu rồi mà chưa dám nói với tôi vì sợ tôi phiền lòng. Suốt thời gian qua, những bữa ăn được thực hiện như làm nhiệm vụ, “ăn cho qua bữa” để vội vàng chở con đi học rồi hối hả cho kịp giờ làm; cứ như vậy, ngày qua ngày không có nhiều thời gian tĩnh lặng để mẹ con tâm sự, chia sẻ.
Mong sao dịch bệnh mau chóng qua đi, để con người bớt đau thương, để cuộc sống được trở lại sự nhộn nhịp vốn có của nó. Nhưng tôi sẽ dành thời gian bên con dù cuộc sống này có hối hả đến thế nào, bởi vì tôi nhận ra: “Con là gia đình, là tất cả với tôi”. Và lời tôi muốn gửi đến đứa con của mình: “Đức Trung à! Không biết con có đọc được những dòng này của mẹ không nhưng khi biết đến cuộc thi VNAerAtHome thì mẹ đã muốn nói những lời mà trước đây mẹ chỉ dám để trong lòng.
Cảm ơn con đã đến với mẹ, cảm ơn con là con của mẹ, cuộc đời mẹ thật đẹp khi có con. Hãy trở thành người lương thiện với lòng nhân ái con nhé. Mẹ yêu con!”
Hôm nay, tôi xin chia sẻ với cả nhà một số món ăn đơn giản thôi, bình thường thôi nhưng chứa đựng trong đó là tình yêu của mẹ con tôi.
Nem rán và bánh tráng nướng.
Kimbap và bánh xèo.
Họ tên: Nguyễn Thị Tiên
– Ngày sinh: 21/05/1983
– Bộ phận: Phòng Tổ chức Hành chính, VIAGS Đà Nẵng
– Sở thích: Trải nghiệm cùng con, nấu ăn.
– Thâm niên: 6 năm
– Câu nói tâm đắc nhất: Sống là cho đâu chỉ nhận riêng mình.
Nguyễn Thị Tiên – VIAGS