[Covid-19] Chúng tôi chấp nhận làm việc ở môi trường rủi ro

“Chúng tôi chấp nhận làm việc ở môi trường rủi ro để những hình ảnh sau lưng chúng tôi là sự an toàn cho hành khách, sự biết ơn của hàng ngàn những cuộc đoàn tụ an toàn và bình yên của các gia đình khi cơn đại dịch đến…” – là lời tự sự từ trái tim của chị Nguyễn Thu Hoài – VIAGS NBA.

BÀI VIẾT LIÊN QUAN

“Chúng tôi không sợ virus, chỉ sợ không đón được đồng bào mình về!”

Nghe được câu nói của bạn tiếp viên trưởng trên chuyến bay nhân đạo đón kiều bào về trong những ngày chống dịch Covid-19 làm thôi thúc tôi viết về chúng tôi – những người phục vụ nơi được coi là “tâm bão dịch”: Đó là sân bay…

Tôi có những người bạn họ chỉ bay Vietnam Airlines, đơn giản vì tôi là bạn họ.

Có những người bạn, chuyến bay bị chậm chuyến họ không trách nửa lời, chỉ gửi sms hình ảnh đang ngồi đọc sách trong phòng chờ.

Có những người bạn cứ hễ ra sân bay là tôi lại nhận được sms joke vui: “Chào em H! Báo cáo anh bay chuyến… của VNA đấy nhé” và kèm theo là hình ảnh thẻ lên tàu để chứng minh vui vui. Những điều đơn giản thế thôi nhưng thực sự tôi thấy ấm lòng và biết ơn lắm…

Và tôi vẫn luôn biết ơn họ vì điều đó bởi đơn giản chúng tôi là bạn.

alt text
Chị Nguyễn Thu Hoài – Nhân viên tổ vé – Trung tâm PVHK – VIAGS NBA. (Ảnh: NVCC).

Trong cơn đại dịch Covid-19, thông tin ngập tràn đan chéo. Có những tin tôi đã đọc, bạn cũng đọc… hoặc ngược lại… Và tôi nhận được nhiều hơn những sms, những inbox Facebook từ những người bạn của mình những thông tin chia sẻ liên quan đến hàng không, những thông tin để phòng tránh dịch, những câu chuyện để tôi cười… trong lúc cả thế giới lo lắng chống dịch Covid-19.

Các bạn gửi cho tôi cả những thông tin lan toả những điều tốt đẹp của những chuyến bay nhân đạo, hoặc những người làm nghề dịch vụ làm dâu trăm họ như chúng tôi khi vẫn đang làm việc giữa “tâm bão” dịch mà sự nguy hiểm đến từ khắp nơi bởi những nguồn khách hàng từ khắp các quốc gia không thể xác định được liệu có thể tránh được hay không?

Tôi cảm nhận được sự lo lắng và đồng cảm mà họ lo cho tôi và cảm thông với những người làm việc ở nơi “đầu sóng ngọn gió” qua những sms:

– Hàng không cố gắng nhé!

– Cố gắng và giữ sức khoẻ nhé cậu…!

Tôi biết ơn và tự hào khi có những người bạn như thế!

alt text
“Tôi tin những đồng nghiệp của chúng tôi nếu không vì mệnh lệnh từ trái tim thì chắc họ đã từ chối làm việc trong lúc này”. (Ảnh: NVCC).

Nhưng thật lòng mà nói tôi và các bạn đồng nghiệp có gan thép cũng không thể không lo. Không phải chúng tôi lo cho bản thân mình bị dịch phải đi cách ly, xa gia đình đã đành mà lo cho những người thân vì bố mẹ chúng tôi cũng đã lớn tuổi, lo cho những đứa con mà đợt nghỉ Tết dài như thế kỉ này chúng vẫn đang bị “tạm nhốt” ở nhà cho an lành, lo cho đồng nghiệp lỡ may một người dính virut sẽ kéo theo nhiều người cách li, lấy ai ra để đi làm thay thế.

Vậy nên, mỗi một cá nhân chúng tôi – những người làm ở sân bay đều cố gắng ý thức bảo vệ bản thân mình thật khoẻ mạnh để phục vụ giữa tâm bão dịch được an toàn bởi tài sản quý giá nhất của mỗi con người là sức khoẻ, nhất là với chúng tôi lúc này điều đó cần hơn bao giờ hết.

Giữa cơn đại dịch, những người làm ở sân bay như chúng tôi đôi lúc còn nhận được sự kì thị từ những người xung quanh, bởi môi trường làm việc được coi là tuyến đầu tâm dịch tiếp xúc với hàng trăm hàng triệu con người khác nhau từ khắp nơi đi và đến.

Đồng nghiệp của tôi tan ca làm, về tới nhà bước vào khu chung cư bấm thang máy là xác định sẽ đi một mình. Những người đang trong thang máy sẽ chạy vội ra và xung quanh tản đi như một cơn gió để lại “ta với ta”…

Có bạn đồng nghiệp kể có những người hàng xóm chỉ cần thoáng nhìn thấy bóng đi làm về là họ vào nhà đóng cửa… Và những thông tin chia sẻ “sân bay là ổ dịch” hay những câu hỏi có lẽ chỉ là vô tình đến mức vô tư “sân bay tầm này chả có ma nào đâu nhờ, thèm bay nhưng giờ lên đấy sợ ổ dịch lắm”…

Nhưng những điều đó chỉ là cơn gió thoảng qua thoáng buồn rồi lại thôi…

Nụ cười vẫn sẽ nở trên môi và giờ đây nụ cười ấy thể hiện qua ánh mắt bởi nó đã được che qua lớp khẩu trang… Nhưng sẽ không có gì làm chúng tôi nản lòng bởi chúng tôi vẫn nhận được những ánh mắt trìu mến biểu cảm sự biết ơn của hành khách, sự đồng lòng phối hợp chung tay của đồng nghiệp từ các bộ phận khác nhau, nhìn thấy những sự kết nối vô hình nhưng chặt chẽ từ các ban ngành đoàn thể đến các đồng nghiệp.

Và tôi tin những đồng nghiệp của chúng tôi nếu không vì mệnh lệnh từ trái tim thì chắc họ đã từ chối làm việc trong lúc này để ở nhà với người thân và gia đình.

alt text
Nụ cười vẫn sẽ nở trên môi… (Ảnh: VIAGS).

Chúng tôi chấp nhận làm việc ở môi trường rủi ro để những hình ảnh sau lưng chúng tôi là sự an toàn cho hành khách và sự biết ơn của hàng ngàn những cuộc đoàn tụ an toàn và bình yên của các gia đình khi cơn đại dịch đến.

Chúng tôi chấp nhận làm việc ở tuyến đầu rủi ro để cho những chuyến bay cất cánh với nguyên liệu đốt trong là niềm nhiệt huyết của những trái tim hướng về Tổ quốc với thông điệp ra thế giới rằng: Việt Nam chia sẻ trách nhiệm và giang rộng cánh tay đối với công dân của mình!

Cầu mong sự bình an cho tất cả chúng ta…

Tôi yêu đất nước tôi

Yêu từ khi mới ra đời…

Thu Hoài – VIAGS

Spirit Vietnam Airlines
Share bài viết:

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chào mừng trở lại!

Đăng nhập vào tài khoản của bạn dưới đây

Lấy lại mật khẩu của bạn

Vui lòng nhập tên người dùng hoặc địa chỉ email để đặt lại mật khẩu của bạn.