Thưở ấy, khi bắt đầu biết ước mơ, tôi khát khao sau này lớn lên sẽ theo con đường văn phạm. Tôi sẽ là một cô giáo dạy Văn. Trong suy nghĩ mơ hồ ấy, tôi tưởng tượng ra hình ảnh một cô gái giản dị với những trang giáo án hàng ngày trên bục giảng, lặng lẽ đắm mình trong những trang sách ở một làng quê yên bình. Ở đó tôi sẽ say sưa mà nói cho học trò nghe về một Chí Phèo vật vã trong ước mơ được trở lại làm người, được sống lương thiện trong những trang truyện của Nam Cao; một Tràng giữa cái đói khát đến tận cùng, khi mà ranh giới giữa sự sống và cái chết mỏng manh như một sợi tóc vẫn không ngừng khát khao hạnh phúc, khát khao sự sống… trong những trang truyện vô cùng xúc động của Kim Lân. Ước mơ ấy cứ theo tôi suốt thời áo trắng đến trường.
Thế rồi, mọi thứ xảy ra không như tôi nghĩ. Tôi rớt đại học và giấc mơ giảng đường Văn khoa khép lại. Tôi quyết định rẽ ngang ước mơ khi chấp nhận theo học một trường nghệ thuật. Rồi một cách hữu duyên, khi ra trường tôi đã bén duyên cùng Vietnam airlines cách đây một thập niên.
Tròn 10 năm gắn bó với ngôi nhà chung VNA thân thương ấy, tôi sống trong ngôi nhà nhỏ – Chu Lai. Dù là một đứa con sinh sau đẻ muộn trong 10 chi nhánh trực thuộc khu vực miền Trung nhưng tôi và các đồng nghiệp nơi đây luôn cảm thấy biết ơn và tự hào vì đang bước những bước đi mạnh mẽ để sánh kịp các anh chị như Pxu, Bmv, Uih…
Trong bối cảnh toàn bộ ngành hàng không đang cắt giảm và chịu ảnh hưởng thiệt hại nặng nề của dịch Covid19, thì chi nhánh Chu Lai đang tăng tần suất bay thêm 1 cặp chuyến Chu Lai – thành phố Hồ Chí Minh (Ảnh: NVCC).
Là một thành viên trong ngôi nhà nhỏ, tôi luôn ý thức được trách nhiệm của mình trong việc góp một phần bé nhỏ tâm sức của mình để tạo nên gương mặt mới cho chi nhánh Chu Lai. Dù công việc có những áp lực, khó khăn, dù không dễ dàng có được sự thấu hiểu của những người xung quanh. Những nhọc nhằn ấy có lần tôi đã viết:
Anh cảm thông nghề Đại diện hãng được không anh?
Hết chuyến bay có khi là đôi ba giờ sáng.
Nếu không có ca mai em còn ngủ ráng,
Mà có ca chập choạng lại lên đường.
Bước thấp bước cao trời còn đẫm hoa sương
Không ánh bình minh không nhành cây ngọn cỏ.
Đường em đi vi vu mưa và gió
Và có chăng còn đó bóng tượng đài?
Dù không ít những khó khăn nhưng tôi và các đồng nghiệp đang cố gắng để vượt qua bởi chúng tôi luôn muốn thấy niềm vui của hành khách khi được đi trên những chuyến bay đúng giờ, an toàn; bởi chúng tôi luôn có được sự đồng hành, sự chờ đợi của người thân khi chúng tôi tan ca:
Em trở về nhà con nước mắt rưng rưng
” Sao muộn thế, con nằm chờ mẹ mãi”
Vỗ về con tim mẹ như ngẹn lại
Ngủ đi con, mai mẹ sẽ cho quà…
Em nói gần rồi lại nói xa xa,
Nhưng vẫn chưa cảm ơn anh về tô cháo.
Ráng đợi em về bụng anh thì xốn xáo
Ăn chút rồi ngủ đi….
Bốn giờ nhớ kêu anh dậy chở đi làm.
Trong bối cảnh toàn bộ ngành hàng không đang cắt giảm và chịu ảnh hưởng thiệt hại nặng nề của dịch Covid19, thì chi nhánh Chu Lai đang tăng tần suất bay thêm 1 cặp chuyến Chu Lai – thành phố Hồ Chí Minh. Với cá nhân tôi, trong vai trò của một Station Manager đó là trách nhiệm, là niềm vinh dự xen lẫn tự hào.
Cho đến bây giờ, sau hơn mười năm công tác, tôi luôn thầm cảm ơn số phận đã chắp mối lương duyên để tôi được đồng hành cùng Vietnam Airlines, để tôi hàng ngày được khoác lên mình bộ áo dài màu thiên thanh mơ ước. Dù ở ngoài kia bao la sắc màu vẫn thiết tha yêu màu áo ấy vô cùng.
Nếu cho tôi được chọn lại, tôi vẫn nguyện làm nghề đại diện của VNA – một nghề giúp tôi thấy mình sống cống hiến, có ý nghĩa. Tôi xuốn kết thúc bài viết này bằng mấy vần thơ:
Nhưng nếu hỏi rằng được chọn lại tương lai
Em vẫn nói em muốn làm đại diện
Vietnam Airlines hãng hàng không thân thiện
Chắp cánh yêu thương cho những chuyến an toàn.
#emyeuanh #yeumauaoxanh #vietnamairlines #4starairlines #Covid19