Sau khoảng 2 tiếng bay, không gian của máy bay có thể làm em khó chịu. Cô nghe thấy tiếng em khóc rất to, thấy bố loay hoay vừa bế vừa dỗ em, thấy em được truyền tay 2-3 cô khách nữ bế mà vẫn khóc. Cô xịt khử khuẩn bên ngoài bộ bảo hộ của mình, lại gần và đề nghị được bế em, lạ thay em lại nín khóc khi được cô bế. Qua trao đổi cô được biết vì lý do đặc biệt nên chỉ có 2 bố con em về Việt Nam cùng nhau, em được 3 tháng 10 ngày.
Tiếp viên Phùng Thị Quỳnh Anh 137 ẵm cậu bé trên chuyến bay. (Ảnh: NVCC)
Cô pha cho em bình sữa, em ăn ấm bụng rồi lim dim ngủ. Nhưng trộm vía em sạch lắm, bỉm ướt em phát tín hiệu ngay, và bố đã phải loay hoay thay bỉm cho em. Em đói, em gắt ngủ, các cô cuống cuồng pha sữa tiếp cho em. Cô bế em, em hóng chuyện, em cười với cô, em thích được bế dong y như anh Phở nhà cô vậy. Rồi em ngủ ngon lành gần 2 tiếng. Ngồi ngắm em ngủ trong vòng tay mình, cô thấy thời gian trôi nhanh hơn.
Cô thương em vì nhỏ đã phải xa mẹ, sắp tới là xa cả bố mẹ để ở bên ông bà nội. Bố lấy chiếc áo của mẹ đắp cho em, k phải chỉ để em bớt lạnh, mà là để em thấy vẫn có hơi ấm của mẹ bên cạnh.
Gặp lại bố bế em ở trước khu vực nhập cảnh, cô thấy em cười vui vẻ, vì em đã được ngủ say giấc trước khi hạ cánh. Một cậu trai thật dũng cảm, em được sinh ra trong mùa dịch, với em chuyến bay từ Nhật Bản về Cần Thơ là chuyến bay dài.
Kết thúc cách ly 21 ngày tại Cần Thơ em sẽ về Phú Thọ với ông bà nội. Cô chúc em ngoan, khoẻ, hay ăn chóng lớn. Cô mong sẽ có duyên được gặp lại em trên chuyến bay nào đó ở tương lai. Cảm ơn em vì đã cho cô thấy chuyến bay này của cô thật ý nghĩa khi được đặc biệt phục vụ em.