[20/11] Nghề giáo – Niềm tự hào của tôi

Gần 18 năm gắn bó với nghề bay, hành trang của Tiếp viên trưởng (TVT) Nguyễn Thị Thu Lý là bầu trời, là những chiếc máy bay, những bộ đồng phục, những tài liệu về an toàn khai thác, về dịch vụ. Và cứ như vậy, tình yêu nghề cứ lớn dần lớn dần, thôi thúc chị muốn làm điều gì đó để chia sẻ kinh nghiệm, kiến thức về dịch vụ cho các thế hệ tiếp viên trẻ đàn em cùng những nhiệt huyết, đam mê đối với nghề.

BÀI VIẾT LIÊN QUAN

alt text
“Vì sự quá đỗi thân quen đó, chúng tôi có cảm giác nhàm chán, hai anh em tôi không muốn “sư phạm” nữa.” (Ảnh: NVCC)

Từ quyết định “rẽ lối” khác với truyền thống gia đình

“Có một nghề bụi phấn bám đầy tay

Ta vẫn gọi là nghề cao quý nhất

Có một nghề không trồng hoa trên đất

Mà nở cho đời những đóa hoa thơm.”

Tôi đã từng nghe và thuộc những lời ca ấy bởi ba tôi vốn là một nhà giáo. Nhà có hai chị gái và một anh trai, tôi chính là chứng nhân con đường nghề nghiệp của các anh chị. Khi chị cả bắt đầu vào Đại học, tôi mới là cô bé học lớp 2. Tôi vẫn nhớ những lời mẹ dỗ dành chị rằng nhà mình đông con nên con học Sư phạm sẽ không phải đóng học phí thì ba mẹ đỡ vất vả và còn dành sức nuôi 3 em ăn học. Theo nghề ba, sau này tốt nghiệp, chắc không phải lo lắng nhiều về công ăn việc làm…

Rồi 3 năm sau, người chị thứ của tôi đỗ đại học. Chị đậu trường đại học Luật và đại học Sư phạm Hà Nội 1. Một lần nữa tôi lại chứng kiến mẹ dỗ chị theo nghề sư phạm của ba với lí do trên. Chị đã khóc rất nhiều vì không được theo ngành Luật và trở thành luật sư như mơ ước của một cô học trò chuyên văn mơ mộng.

Gần 10 năm sau kể từ khi chị cả bước vào cổng trường đại học, những năm đầu thế kỷ 21, xã hội Việt Nam phát triển rất nhanh, kinh tế gia đình tôi đã khá lên nhiều. Anh tôi, người con trai duy nhất, được ba mẹ cưng chiều và tôi, đứa con gái út cũng vậy. Chúng tôi thuyết phục được ba mẹ cho phép tự quyết định con đường nghề nghiệp của mình. Hai tiếng “sư phạm” đã quá quen thuộc đối với tôi, vì nó là cuộc sống, là hơi thở của những người thân yêu nhất, ba và hai chị. Chính vì sự quá đỗi thân quen đó, chúng tôi có cảm giác nhàm chán, hai anh em tôi không muốn “sư phạm” nữa.

Là cô gái tỉnh lẻ, chưa bước chân ra khỏi cái thị xã bé nhỏ của mình, nhưng qua phim ảnh, hình ảnh những thương gia thành đạt, những nữ doanh nhân năng động đã chiếm trọn tâm trí tôi. Và những năm ấy, anh trai vào Bách khoa, còn tôi chính thức bước chân vào giảng đường đại học Kinh tế quốc dân. Những bài giảng của thầy cô về những phép toán kinh tế, những thống kê về dân số, lao động, việc làm, những đợt khủng hoảng kinh tế, thất nghiệp, hay doanh thu, lợi nhuận… là điều tôi quan tâm.

Năm 2003, hối hả với bài luận văn tốt nghiệp, tôi đến các doanh nghiệp để thực tập, và đó cũng là lúc tôi phải suy nghĩ nghiêm túc rằng ra trường tôi sẽ làm gì, ở đâu. Một lần tôi tình cờ đọc được dòng thông báo tuyển tiếp viên hàng không qua một trang báo. Không ngần ngại, tôi đã quyết định thử sức. VNA là doanh nghiệp đầu tiên tôi dự tuyển, và cũng là nơi duy nhất tôi gắn bó kể từ khi tốt nghiệp đại học đến nay.

Tôi vẫn nhớ, khi được hội đồng Giám khảo phỏng vấn, tôi trả lời rằng bản thân sắp ra trường và cần công việc ổn định để nuôi sống bản thân, giúp đỡ gia đình, không phải tựa nhờ ba mẹ nữa. Tôi đâu dám nghĩ trở thành tiếp viên hàng không để được đi du lịch, được giao lưu, mở rộng tầm mắt như một số bạn vào phỏng vấn cùng tôi. Và vô cùng may mắn, tôi đã trúng tuyển.

Ngày biết tôi trúng tuyển tiếp viên hàng không, khuôn mặt ba trầm ngâm. Ba nói tôi rằng, con ơi, sao con không chọn công việc khác… Tôi hiểu, từ trong sâu xa, ba vẫn muốn tôi giống ba và các chị, làm cô giáo hoặc sẽ là một nhân viên công sở an nhàn.

Đến cơ duyên đưa ta trở lại nơi vốn thuộc về

Từ đó đến nay, đã gần 18 năm trôi qua, tôi gắn bó với nghề bay. Hành trang bên tôi là bầu trời, là những chiếc máy bay, những bộ đồng phục, những tài liệu về an toàn khai thác, về dịch vụ. Và tất nhiên rồi, đối với tôi, nó không kém phần hấp dẫn và hứng khởi.

alt text
alt text

TVT Thu Lý hướng dẫn cho đồng nghiệp kỹ năng phục vụ trên lớp học (Ảnh: NVCC)

Những hành khách, những hành trình bay đã cho tôi vô vàn trải nghiệm, tình yêu với công việc, với con người, cuộc sống. Càng làm việc, càng gắn bó nghề bay, tôi càng thấy yêu các hành khách và đồng nghiệp của của mình, đồng thời cảm thấy bản thân trưởng thành hơn. Tôi biết lắng nghe, biết thấu hiểu, biết chia sẻ. Tôi tinh tế hơn, biết chủ động đáp ứng những nhu cầu của hành khách và mang đến cho họ những dịch vụ ngoài mong đợi, để cho hành khách bay cùng VNA sẽ cảm nhận được, đó không chỉ là chuyến bay đơn thuần, mà là một trải nghiệm đẹp…

alt text
“Tình yêu nghề thôi thúc tôi muốn làm điều gì đó để chia sẻ kinh nghiệm, kiến thức về dịch vụ của tôi cho các thế hệ tiếp viên trẻ đàn em” (Ảnh: NVCC)

Và cứ như vậy, tình yêu nghề cứ lớn dần lớn dần trong tôi, thôi thúc tôi muốn làm điều gì đó để chia sẻ kinh nghiệm, kiến thức về dịch vụ của tôi cho các thế hệ tiếp viên trẻ đàn em, những nhiệt huyết, đam mê của mình đối với nghề.

Tôi vẫn nghe người ta nói rằng, nghề chọn người chứ người không chọn được nghề. Quả đúng là như vậy, con đường nghề nghiệp của tôi đến với nghề giáo viên cũng như thế. Cách đây 3 năm, tôi quyết định thi tuyển làm Giáo viên dịch vụ và một lần nữa may mắn, tôi đã trúng tuyển.Và tất nhiên rồi, ba tôi đã vô cùng vui sướng, hạnh phúc khi con gái út của ông, giờ cũng là cô giáo.

Là giáo viên, tôi không ngừng học hỏi, trau dồi kiến thức. Tôi gương mẫu để các học viên noi theo. Tôi đồng cảm và biết chia sẻ với những khó khăn mà các tiếp viên trong quá trình thực hiện công việc, nghề nghiệp và cuộc sống.

Là giáo viên, tôi luôn xuất hiện với một hình ảnh chỉn chu, một nụ cười thường trực trên môi. Vì tôi mong muốn, học viên của tôi cũng có những nụ cười rạng rỡ với hành khách của mình, để sự phục vụ thực sự bắt nguồn từ cảm xúc, từ trái tim.

Là giáo viên, tôi luôn cố gắng kiềm chế cảm xúc khi các học viên chưa đáp ứng yêu cầu, vì tôi mong muốn, các học viên của tôi cũng biết kiềm chế cảm xúc khi phục vụ hành khách. Chỉ luôn mang đến cho hành khách thân yêu của chúng tôi những tình cảm, những cảm xúc tốt đẹp, chân thành nhất.

Là giáo viên, tôi yêu mỗi trải nghiệm của công việc giảng dạy và tìm được niềm vui từ nó. Mỗi ngày được lên lớp là một ngày vui.

alt text
Giờ trao đổi, chia sẻ  kinh nghiệm và truyền lửa đam mê, nhiệt huyết nghề nghiệp cho thế hệ tiếp viên kế cận (Ảnh: NVCC)

Và thực sự, tôi thấy mình vô cùng may mắn và biết ơn cuộc đời vì đã được trao một đặc ân là cơ hội giảng dạy, truyền đạt kiến thức, kinh nghiệm và nhiệt huyết nghề nghiệp cho thế hệ kế cận. Tôi biết, đó không phải là một công việc nhẹ nhàng và tất nhiên rồi, tôi sẽ luôn phải không ngừng cố gắng và hoàn thiện bản thân.

Năm nay mặc dù còn nhiều khó khăn do ảnh hưởng bởi dịch bệnh Covid-19, nhưng việc Việt Nam lần thứ 2 kiểm soát thành công dịch bệnh Covid-19 đã tạo đà khởi sắc cho nền kinh tế và tôi luôn tin tưởng rằng thị trường hàng không thế giới nói chung và VNA nói riêng dần hồi phục, tiếp tục phát triển mạnh trong thời gian tới. Nhân dịp 20/11 – ngày Nhà giáo Việt Nam, tôi xin được kính chúc các thầy cô luôn tràn đầy sức khỏe, nhiệt huyết với nghề để truyền đạt cho các thế hệ học trò kiến thức về chuyên môn, nghiệp vụ, đạo đức và đặc biệt là cách vững vàng khi đối mặt và vượt qua khủng hoảng.

Spirit Vietnam Airlines
Share bài viết:

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chào mừng trở lại!

Đăng nhập vào tài khoản của bạn dưới đây

Lấy lại mật khẩu của bạn

Vui lòng nhập tên người dùng hoặc địa chỉ email để đặt lại mật khẩu của bạn.