Nếu ai đó hỏi tôi, kỷ niệm nào đáng nhớ nhất trong quãng thời gian dài gắn bó với ngành hàng không, tôi sẽ không ngần ngại trả lời, đó chính là những ngày đầu tiên chân ướt chân ráo bước vào ngành với đầy nhiệt huyết của tuổi trẻ và không ít những bỡ ngỡ ban đầu.
Cho đến bây giờ, tôi vẫn nhớ như in những bài học đầu tiên, những kiến thức về hàng không được các thầy cô truyền đạt mỗi ngày, những háo hức mong chờ để đến môn học kế tiếp, và lòng ngưỡng mộ thực sự với các thầy cô thời điểm đó, trong mắt tôi, các thầy cô vừa đẹp vừa giỏi.
Đến thời điểm này, khi đã đứng trong hàng ngũ những người truyền kiến thức và nhiệt huyết cho thế hệ sau, mỗi lần lên lớp, nhìn những khuôn mặt trẻ trung, năng động của các em, hình ảnh của chính mình lại hiện về. Và tôi luôn tự nhủ, mình phải làm sao cho các em có suy nghĩ giống như mình đã từng lúc trước.
Ai đã từng đứng trên bục giảng, dù ở bất cứ lĩnh vực nào, chắc chắn sẽ có những kỷ niệm đáng nhớ, dù đó là kỷ niệm vui hay buồn, và tôi không ngoại lệ. Còn nhớ rõ cảm giác khi được phân công đảm nhiệm những lớp đầu tiên, bước vào lớp mà trống ngực đập thình thịch, cố gắng tỏ ra chững chạc, vận dụng hết những kiến thức đã được hướng dẫn, vậy mà có lần thì chưa hết nội dung bài giảng đã hết thời gian, có lần thì còn cả một nửa thời gian mà không biết nói gì nữa.
Đúng là không có gì dễ dàng, không có con đường nào trải hoa sẵn để mình bước đi, tuy nhiên những ngày đầu đó cũng qua nhanh và nhường chỗ cho sự tự tin, kinh nghiệm dày lên theo năm tháng.
Do đặc thù của ngành nên học viên cũng đa dạng, cả về tuổi đời lẫn tuổi nghề, cả về kiến thức xã hội lẫn kiến thức công việc, nên bài giảng cần phải đa dạng, phù hợp với từng đối tượng, nhưng dù cho là đối tượng nào thì việc truyền nhiệt huyết cũng như cảm hứng nghề nghiệp luôn phải đặt ở vị trí quan trọng bên cạnh kiến thức chuyên môn, đó luôn là sự trăn trở đối với bản thân tôi, và các thầy cô khác chắc chắn cũng có cùng suy nghĩ.
Hiện nay, có những bạn là học viên của tôi từ rất lâu rồi, trong đó có nhiều bạn đã chọn cho mình hướng đi khác, vẫn giữ liên lạc thường xuyên. Có dịp gặp mặt, chúng tôi vẫn nhắc lại nhiều kỷ niệm vui buồn trong lớp học, có những chuyện thậm chí tôi không còn nhớ vì thực sự học viên của mình quá nhiều. Dù vậy, các bạn vẫn nhắc và cảm ơn cô giáo, nhắc lại từng câu nói và sự chỉ dẫn của cô mà theo các bạn, nhờ đó các bạn đã áp dụng và thành công ở một số lĩnh vực trong cuộc sống. Những điều này chính là nguồn động lực cho bản thân để tôi tiếp tục con đường phía trước, tiếp tục cống hiến để có thể đào tạo nên nguồn lực tốt nhất có thể cho tổ chức của mình.
Mọi người thường hay nói nghề dạy học là một nghề cao quý, mặc dù có nhiều niềm vui và cũng không tránh khỏi những khó khăn có thể gặp phải. Tuy nhiên, tôi nghĩ rằng, mình cứ làm hết sức mình bằng sự chân thành thì sẽ đạt được kết quả mong muốn, vì những gì xuất phát từ trái tim sẽ chạm đến trái tim.
Giáo viên: Nguyễn Thị Thanh Huyền
Tổ bộ môn Phục vụ hành Khách – VIAGS