Niềm hân hoan khi chung vai gánh vác những nhiệm vụ đáng tự hào
2020 – một con số đẹp, vừa tròn trịa, lại đều đặn, và còn là năm bắt đầu của một thập kỷ với đầy ắp những hoài bão, khát khao mới. Chắc hẳn vào những thời khắc đầu tiên của 2020, ai ai cũng đều chờ đón một năm thành công, nhưng đó là khi khó khăn bắt đầu ập đến…
COVID-19, mặc dù là con số 19 đấy, nhưng lại hoành hành và reo rắc những tai ương, sợ hãi cho cả năm 2020. Chẳng ai có thể phủ nhận sự nguy hiểm, những khó khăn mà dịch bệnh đã gây ra cho toàn bộ nhân loại. Và đặc biệt đối với ngành hàng không, một ngành nghề đặc thù của “di chuyển” và “tiếp xúc”, thì những tác động xấu của COVID-19 lại càng tăng thêm gấp nhiều lần.
Là một người yêu thích tự do, việc trở thành một tiếp viên hàng không đối với tôi giống như lẽ tự nhiên. Được bay lượn trên bầu trời, nhìn ngắm khoảng không bao la, tiếp xúc với nhiều người đến từ nhiều địa phương khác nhau, được mang đến cho hành khách niềm vui, sự thoải mái, và trở thành biểu tượng của cả một quốc gia, đó giống như một giấc mơ vậy.
Và trong suốt quãng thời gian chìm đắm trong giấc mơ tươi đẹp đó, tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày mà mình phải đối diện với một thứ khó khăn như dịch bệnh lần này cả. Những chuyến bay bị đình trệ, rồi cách ly, nguy cơ lây nhiễm thường xuyên hiện hữu, nguy hiểm cho bản thân lẫn gia đình, bè bạn, nhiều lời xì xào bàn tán về rủi ro mà tôi có thể gặp phải, rồi thì thu nhập cũng dần mất ổn định, quả thực, tôi đã thấy sợ. Tôi thấy sợ thứ dịch bệnh này, tôi thấy sợ những ngày phải cách ly khi từng có tiếp xúc với F2, F3, tôi thấy sợ hãi về tương lai liệu chúng ta có thể vượt qua đại dịch khủng khiếp này hay không, cho đến khi…
Tôi được chọn làm nhiệm vụ trên một chuyến bay đưa khách sang Hàn Quốc. Lần đầu tiên tôi được trải nghiệm cảm giác kì lạ như thế, vừa hồi hộp nhưng lại có gì đó đầy thôi thúc. Không hồi hộp làm sao được khi mình sắp phải tới một đất nước mà dịch bệnh vẫn bùng phát, bản thân phải mặc đồ bảo hộ kín mít từ đầu tới chân, mồ hôi ướt đẫm, có những lúc tưởng như ngộp thở, nỗi sợ cứ trực trào dâng lên xâm chiếm hết tâm trí. Nhưng cũng ở đó, tôi lại thấy những người đồng nghiệp đang cùng chung chiến tuyến, những người anh chị em đang cùng tôi nỗ lực, những Bông Sen Vàng đang bung nở, lan tỏa tình yêu và hy vọng đến với từng hành khách trên chuyến bay. Và trái tim tôi bỗng an yên một cách kỳ lạ. Nỗi sợ dần tan biến, nó được thay thế bởi sự tự tin, niềm hân hoan khi mình cũng là một Bông Sen Vàng đang được hòa mình vào dòng chảy mãnh liệt của những con người với ý chí sục sôi.
Tinh thần sẵn sàng cống hiến trọn vẹn như một Bông Sen Vàng đẹp nhất
Trong những ngày nghỉ cách ly ở nhà, tôi đọc quyển sách “Thép đã tôi thế đấy” của tác giả Ostrovsky và vô cùng ấn tượng bởi nhân vật chính Pavel Korchagin. Một con người chân chính sẵn sàng cống hiến cả cuộc đời vì lý tưởng cao đẹp. Ở đó, cuộc sống của Pavel giống như một dòng chảy mùa xuân bất tận, anh sống một cách trọn vẹn, vững vàng cho dù cuộc đời có mang đến cho mình biết bao cơn bão táp khủng khiếp. Tôi đã hiểu rằng, với vị trí và công việc của mình, tôi phải có được những suy nghĩ lớn lao, đúng đắn hơn.
Sau hàng chục năm hình thành và phát triển, VNA đã trải qua muôn vàn những thách thức to lớn, và cho dù thách thức đó có khó vượt qua đến đâu đi chăng nữa, VNA vẫn luôn tự hào vì giữ vững được vị thế là cánh chim đầu đàn của ngành dịch vụ, là đơn vị đầu tiên sẵn sàng tiếp nhận những sứ mệnh quốc gia.
Qua tin tức truyền thông báo chí, tôi biết được những khó khăn chung về kinh tế ở khắp nơi trên thế giới vì COVID-19. Ngành hàng không chứng kiến hàng loạt những vụ phá sản của các hãng có tiếng tăm. Nhưng VNA vẫn ở đó, hãng hàng không quốc gia là biểu tượng của đất nước Việt Nam nhỏ bé nhưng kiên cường, biểu tượng của con người Việt Nam mạnh mẽ và bất khuất. Giấc mơ trở thành tiếp viên hàng không của tôi chẳng phải bắt đầu chính bởi sự ngưỡng mộ “Khí chất Sen Vàng” đó hay sao? Vậy thì có gì để tiếp tục sợ hãi khi đây chính là lúc mà mình có thể dũng cảm tiến lên, chung vai gánh vác những nhiệm vụ đáng tự hào.
Năm 2020 đã qua, VNA đón chào năm mới với bộ lịch “Khí chất Sen Vàng”. Một bộ lịch có lẽ là đơn giản với nhiều người, nhưng chất chứa trong đó là muôn vàn những khát vọng. Sen tượng trưng cho bản tính tự thích nghi, thân thiện, phong thái tao nhã, tinh thần vươn dậy trong mọi hoàn cảnh giống như tất cả chúng tôi.
Đó là những nhân viên mặt đất, kỹ thuật thay đổi để thích nghi phục vụ những yêu cầu mới mẻ của chuyến bay trong mùa dịch. Đó là những nhân viên hàng không thân thiện luôn nở nụ cười chào đón hành khách bất kể ngày đêm. Đó là những phi công, những tiếp viên dù cơ thể rã rời mỏi mệt sau những chặng đường dài vẫn luôn giữ cho mình được sự thanh lịch. Và đó là tất cả những con người VNA với tinh thần chiến binh, ý chí sắt đá của những chiến sĩ tuyến đầu chống đại dịch, không sợ hãi, không chần chừ bất kể ngày đêm để lan tỏa niềm hạnh phúc, bình yên tới mỗi người Việt Nam.
“Khí chất Sen Vàng” trong tôi giờ đây chính là như vậy đấy. Nếu ai cũng sợ hãi, “ai cũng chọn việc nhẹ nhàng, gian khổ sẽ dành phần ai”, thì làm sao để mảnh đất hình chữ S này vượt qua những cam go, làm sao để những đồng bào cùng chung máu mủ có thể an toàn, hạnh phúc. Giờ tôi đã sẵn sàng cống hiến trọn vẹn như một Bông Sen Vàng đẹp nhất, như Pavel từng nói: “Đời người chỉ sống có một lần. Phải sống sao cho khỏi xót xa ân hận vì những năm tháng đã sống hoài sống phí”.
Với những tín hiệu lạc quan của việc chế tạo vắc-xin phòng dịch COVID-19, chúng ta đều đang kỳ vọng rất nhiều vào một năm mới 2021 an toàn và yên ổn cùng những sự hồi phục thật nhanh. Nhưng cho dù tương lai có là tích cực hay tiêu cực, tình hình có biến chuyển như thế nào đi chăng nữa, tôi tin rằng Việt Nam cũng đều có thể vượt qua như cách mà chúng ta đã làm, và VNA sẽ lại sải rộng đôi cánh trên bầu trời, những Bông Sen Vàng sẽ lại cùng nhau tỏa sáng để vươn tới những tầm cao.