Hôm ấy, trên chuyến bay từ Tuy Hòa trở về TP. Hồ Chí Minh, giữa khoảng trời chiều hoàng hôn, chị Đặng Cẩm Nhung – Đội trưởng Đội Dịch vụ Hành khách Quốc nội – nhận được một tin nhắn ngắn gọn từ Trợ lý công tác Đảng: “Chị Nhung, Đảng ủy Trung tâm cử chị làm Đội trưởng đội thi Hội thi Dân vận khéo năm 2024. Chị chuẩn bị nhé.” Không khẩu hiệu, không chỉ đạo rườm rà – một dòng tin nhưng chứa cả sự tin cậy và kỳ vọng của Đảng ủy Trung tâm dành cho chúng tôi. Trong khoảnh khắc chiếc điện thoại chuyển sang chế độ máy bay, chúng tôi hiểu: nhiệm vụ đã đến – và danh dự tổ chức gọi tên mình.
Câu hỏi đầu tiên không phải “thi thế nào để đạt giải?”, mà là câu hỏi cốt lõi hơn: “Dân vận, rốt cuộc là gì?”. Chúng tôi đọc lại những dòng tư tưởng của Chủ tịch Hồ Chí Minh trong bài “Dân vận” năm 1949: “Dân vận là vận động tất cả lực lượng của mỗi một người dân…”. Nhưng chỉ khi bước vào hành trình này, chúng tôi mới hiểu sâu sắc: dân vận không phải khẩu hiệu để treo, càng không phải bài diễn thuyết để nói cho hay – dân vận phải được làm bằng hành động, bằng tấm lòng, bằng trách nhiệm với con người. Dân vận không chỉ là vận động người khác – mà trước hết là tự vận động chính mình: gương mẫu, vượt qua do dự, vượt qua giới hạn để cùng nhau hướng về mục tiêu chung.
Chúng tôi – những người tưởng như chỉ lặng lẽ làm nhiệm vụ phục vụ hành khách mỗi ngày – chợt nhận ra mình đang bước vào một cuộc thử thách lớn hơn: hành trình gìn giữ và lan tỏa hình ảnh người đảng viên trong doanh nghiệp Nhà nước; hành trình giữ lửa đoàn kết nội bộ; hành trình kết nối trái tim con người bằng niềm tin và sự tử tế. Chúng tôi không biết phía trước còn bao nhiêu thử thách. Nhưng chúng tôi tin một điều giản dị mà sâu sắc: khi dân vận khéo – lòng người hòa thuận; khi lòng người thuận – sức mạnh sẽ hội tụ; và khi sức mạnh đã hội tụ – sẽ không có khó khăn nào khiến một tập thể ngừng tiến bước.

DÂN VẬN BẮT ĐẦU TỪ NỘI BỘ – VẬN ĐỘNG TRƯỚC HẾT CHÍNH MÌNH
Nhận nhiệm vụ rồi mới thấy, thách thức không nằm ở sân chơi hội thi, mà đến từ chính thực tế nội bộ của ASOC: nhân sự ít, làm việc theo ca kíp 24/7, lực lượng phân tán ba miền; người thì bận công tác, người chưa từng đứng sân khấu, nhiều anh chị em e dè, ngại biểu diễn trước đám đông, thậm chí xin không tham gia vì nghĩ đây chỉ là “phong trào”. Khó khăn đầu tiên không phải cơ sở vật chất hay thời gian – mà là tâm lý con người. Nhưng dân vận chính là vận động con người trước khi vận động phong trào. Ở ASOC, người bắt đầu công tác dân vận nội bộ ấy là Đội trưởng – chị Đặng Cẩm Nhung. Không thuyết giảng cao xa, chị đi từng bàn, gặp từng người, nói chuyện bằng sự chân thành của một đảng viên: “Chúng ta là người ASOC – là đảng viên, đoàn viên – thì việc gì khó cũng phải xông lên trước. Không có ai sinh ra đã giỏi – chỉ có người dám rèn mình mà trưởng thành.” Chị không ra lệnh – chị vận động. Chị không thúc ép – chị truyền cảm hứng. Từ chỗ thiếu người, đội thi đủ quân số; từ sợ hãi, mọi người tự đăng ký luyện tập; từ hoài nghi, niềm tin được thắp lên.
RÈN THÉP TINH THẦN – KHÓ KHĂN LÀ THUỐC THỬ
Khó khăn về con người vừa vượt qua, thử thách tổ chức tập luyện lại ập đến. Không hội trường, không lịch tập cố định… Không có phòng tập? Chúng tôi tập gõ trống tạm trên nền gạch, gõ nhịp bằng tay, bằng bàn, bằng bất cứ thứ gì có thể tạo âm. Bị từ chối cho thuê phòng tập vì “ồn”? Chúng tôi kiên trì tìm chỗ đến khi mượn được hội trường Hangar VASCO – nơi đủ xa khu dân cư để không ảnh hưởng. Những buổi tập kéo dài từ sau giờ làm đến khuya, có hôm 23 giờ vẫn chưa ai rời sân. Không ai than mệt. Không ai bỏ cuộc. Không ai rút lui. Chúng tôi tự chọn khẩu hiệu: “ASOC – Đoàn kết, Kỷ luật, Quyết thắng!”. Và từ đó, chúng tôi hiểu thêm một điều: dân vận trước hết không phải vận động bên ngoài – mà là dân vận trong nội bộ. Dân vận để từng người bỏ qua sợ hãi và cái tôi cá nhân; để khơi dậy tinh thần tự nguyện, tự giác; để biến “tôi phải làm” thành “tôi muốn làm” và “tôi tự hào khi làm”.
Khi đã đứng lại bên nhau trong cùng một mục tiêu, chúng tôi hiểu thử thách thật sự chỉ mới bắt đầu. Khởi đầu tạo nên quyết tâm, nhưng chỉ có sự rèn luyện liên tục mới tạo nên bản lĩnh của một tập thể có tổ chức. Và hành trình tiếp theo đòi hỏi chúng tôi phải làm được một điều khó hơn – giữ vững kỷ luật và tinh thần đoàn kết để không ai bị bỏ lại phía sau. Ngay từ buổi họp đầu tiên, chúng tôi thống nhất: kỷ luật là danh dự của một tập thể, đoàn kết là sức mạnh để tập thể đó tiến lên. Đã vào đội là không rút lui. Không ai đứng ngoài cuộc. Không ai “xem tình hình rồi tính”. Có người chưa quen nhịp trống, người diễn còn rụt rè, có người sau ca trực hơn 10 tiếng mắt vẫn đỏ vì thiếu ngủ; có cảnh phải dựng đi dựng lại hàng chục lần mới đều nhịp. Mệt mỏi là thật – nhưng không ai viện cớ để bỏ về. Sức mạnh đó đến từ dân vận nội bộ – thứ dân vận không cần khẩu hiệu, mà cần gương mẫu và yêu thương đồng đội. Người mạnh kèm người yếu. Người nhanh nhường nhịp cho người chậm. Khi một người tưởng mình “không đủ khả năng”, tập thể giúp họ hiểu: chúng ta không cần ai hoàn hảo, chúng ta cần nhau để hoàn thành nhiệm vụ. Dân vận khéo bắt đầu từ việc tạo niềm tin, nhưng chỉ thành công khi duy trì được kỷ luật và trách nhiệm trong hành động. Bởi khi đã chung một niềm tin – không ai bị bỏ lại phía sau.

DÂN VẬN NƠI TUYẾN ĐẦU – GIỮ KỶ LUẬT NHƯNG GIỮ CẢ LÒNG DÂN
Nếu đội thi là nơi thử lửa tinh thần đoàn kết, thì môi trường sân bay chính là nơi dân vận được vận hành thực sự – sống động, áp lực và không có chỗ cho sai sót. Mỗi ngày, chúng tôi tiếp xúc với hàng chục nghìn lượt hành khách, đối diện đủ mọi trạng thái: hối hả, lo lắng, bức xúc, hy vọng. Có người hỏi: “Người làm dịch vụ hàng không, liên quan gì đến dân vận?”. Chúng tôi trả lời: dân vận không chỉ có trong nghị quyết – dân vận nằm trong từng tương tác giữa con người với con người. Dân vận là lắng nghe để thấu hiểu; là lựa lời để thuyết phục; là giữ kỷ luật nhưng vẫn giữ được lòng người.
Trong môi trường thời gian tính bằng phút, áp lực dồn dập theo từng chuyến bay, dân vận được đo bằng ứng xử khéo trong tình huống cụ thể: khi hành khách lớn tuổi hoang mang, là hướng dẫn kiên nhẫn; khi khách đòi lên máy bay trễ giờ đóng cửa, là giải thích nguyên tắc nhưng mềm mỏng; khi trẻ em lạc người thân, là trấn an bình tĩnh; khi thời tiết xấu khiến chuyến bay chậm, là cùng hành khách vượt qua sốt ruột, không đổ lỗi, không vô cảm. Làm dân vận ở sân bay nghĩa là giữ kỷ luật – nhưng không cứng nhắc; xử lý vấn đề – nhưng không vô cảm; nói lời rắn rỏi – nhưng không làm tổn thương ai. Với chúng tôi, mỗi hành khách không chỉ là “khách hàng” – đó là món quà! Năng lực có thể học, kỹ năng có thể rèn – nhưng lòng chân thành thì phải đến từ nhân cách. Sự chân thành ấy là cốt lõi của dân vận khéo – gắn con người với con người bằng niềm tin.
SỨC MẠNH CỦA TƯ TƯỞNG ĐẢNG – CON ĐƯỜNG CỦA NIỀM TIN
Chúng tôi không tự mình đi trong hành trình dân vận – chúng tôi được dẫn dắt bởi tư tưởng Hồ Chí Minh, Người khẳng định: “Dân vận khéo thì việc gì cũng thành công.” và “Dân vận rất quan trọng. Dân vận kém thì việc gì cũng kém.” (Báo Sự thật, số 120, năm 1949)
Dẫn dắt bởi Nghị quyết số 25-NQ/TW của Ban Chấp hành Trung ương khóa XI, nhấn mạnh: “Công tác dân vận là nhiệm vụ có ý nghĩa chiến lược, là trách nhiệm của cả hệ thống chính trị.”
Và trong định hướng công tác dân vận thời kỳ mới, Tổng Bí thư Tô Lâm chỉ rõ:
“Phải làm tốt công tác dân vận để khơi dậy mạnh mẽ tinh thần yêu nước, ý chí tự lực, tự cường, khát vọng phát triển đất nước phồn vinh, hạnh phúc; tạo sự đồng thuận xã hội – nguồn lực nội sinh quan trọng thúc đẩy phát triển.”
Với chúng tôi – những người làm việc trong môi trường hàng không – dân vận không chỉ là nhiệm vụ chính trị mà còn là phương thức tổ chức hiệu quả để phát huy sức mạnh con người cho mục tiêu chung.
Tại ASOC, công tác dân vận không chỉ dừng lại ở nghị quyết – mà được tổ chức thực hiện bằng hành động thực chất, có chiều sâu. Đảng ủy Trung tâm không đứng ngoài chỉ đạo, mà trực tiếp đồng hành, dẫn dắt và truyền lửa ý chí cho cán bộ, đảng viên, người lao động. Như đồng chí Bùi Đức Thanh – Bí thư Đảng ủy ASOC khẳng định: “Làm dân vận không phải để nói cho hay, càng không phải để tạo phong trào hình thức. Dân vận phải đi vào thực chất; mục tiêu cuối cùng là làm cho tổ chức mạnh lên, con người trưởng thành và niềm tin được củng cố.”

KHI DÂN VẬN TRỞ THÀNH SỨC MẠNH – CHIẾN THẮNG SẼ ĐẾN
Nếu ai đó nghĩ dân vận là hoạt động mềm, khó đo bằng kết quả, thì hành trình của chúng tôi tại Hội thi Dân vận khéo 2024 là câu trả lời rõ ràng: dân vận khéo tạo nên kết quả thật. Trong 48 đội thi đến từ các đơn vị trực thuộc Đảng bộ Tổng công ty Hàng không Việt Nam – nhiều đội mạnh, chuẩn bị bài bản – đội thi ASOC chỉ có 9 thành viên. Nhưng chúng tôi mang theo một vũ khí mạnh nhất – sức mạnh đoàn kết và tinh thần tổ chức Đảng. Ở vòng loại, bằng sự kỷ luật, sáng tạo và sự chân thành trong thông điệp, đội thi ASOC xuất sắc đạt Giải Nhất vòng bảng. Thành tích ấy không khiến chúng tôi tự mãn – ngược lại, đó là áp lực đi tiếp, trách nhiệm hơn ở vòng Chung kết toàn Đảng bộ.
Và vòng chung kết quả thật cam go. Không chỉ trình diễn, vòng chung kết đòi hỏi năng lực toàn diện qua ba nội dung: thi giới thiệu về đơn vị và công tác dân vận – thuyết phục, giàu thông điệp, thể hiện bản sắc tổ chức; thi kiến thức về dân vận – nắm chắc tư tưởng, chủ trương, nghị quyết; và thi xử lý tình huống dân vận – “đấu trí” trực tiếp trước Ban giám khảo với tình huống căng thẳng có thật. Đây là cuộc thi không có chỗ cho may mắn: phải suy nghĩ đúng, làm đúng, thể hiện đúng quan điểm dân vận của Đảng.
Đêm trước ngày thi tại Hà Nội, trời mưa tầm tã như thử thách thêm ý chí con người. Toàn đội vẫn miệt mài tập luyện lần cuối. Khi đó, Bí thư Đảng ủy ASOC bất ngờ có mặt. Không báo trước, không hình thức. Đồng chí nói một câu ngắn gọn mà chúng tôi vẫn nhớ: “Các đồng chí cứ làm hết mình – phần còn lại để Đảng ủy lo.” Chỉ 15 chữ – nhưng đó là niềm tin tổ chức, là sức mạnh dẫn dắt không cần khẩu hiệu. Đồng chí ở lại đến khuya, góp ý từng nhịp trống, từng bước chân, từng ánh mắt. Chúng tôi hiểu: Đảng ủy luôn là điểm tựa đi cùng chúng tôi.
Ngày thi chung kết, chúng tôi bước lên sân khấu không mang theo nỗi lo thua hay thắng, mà mang theo màu áo ASOC, tinh thần cống hiến, bản lĩnh của những con người không bỏ cuộc. Và khi tên ASOC được xướng lên đạt Giải Ba vòng Chung kết, chúng tôi biết rằng chiến thắng ấy không chỉ là thành tích – đó là sự ghi nhận cho một hành trình dân vận làm thật, rèn luyện thật, góp phần xây dựng tổ chức Đảng thật sự vững mạnh. Thành công ấy không dừng ở hội thi – nó trở về ASOC, trở thành sức mạnh nội sinh của tổ chức, lan tỏa thành văn hóa đoàn kết, tinh thần trách nhiệm, năng lực phục vụ gắn với nhân văn và kỷ luật, và niềm tin của hành khách – đối tác dành cho ASOC ngày càng bền vững. Giải thưởng là kết quả – nhưng hành trình dân vận mới là giá trị.

Hành trình tham gia Hội thi Dân vận khéo khép lại, nhưng với chúng tôi, đó không phải điểm dừng – mà là một lời nhắc về trách nhiệm, một sự trưởng thành về nhận thức và một bước tiến trong xây dựng tổ chức Đảng vững mạnh từ gốc. Dân vận không đến từ diễn đàn – dân vận đến từ hành động. Không đến từ lời hứa – đến từ niềm tin. Không sinh ra từ mệnh lệnh – mà lớn lên từ tự giác và trách nhiệm. Trong mọi giai đoạn cách mạng, Đảng ta luôn khẳng định “dân là gốc”. Làm dân vận không phải để được lòng dân nhất thời, mà để giữ lòng dân lâu dài; không để tuyên truyền một chiều, mà để tạo đồng thuận, khơi dậy sức mạnh nội sinh, biến niềm tin thành động lực phát triển.
Tại ASOC, dân vận đã trở thành văn hóa tổ chức, phương thức lãnh đạo và sức mạnh mềm làm nên những kết quả cứng. Con đường phía trước còn dài: Nhà ga T3 Tân Sơn Nhất vừa khai thác, Sân bay Long Thành đang gọi, tầm vóc một Hãng hàng không quốc gia đang cần được khẳng định. Sẽ còn đỉnh cao mới phải chinh phục, sẽ còn khó khăn mới phải vượt qua. Nhưng chúng tôi bước tới với niềm tin chắc chắn: không có thành trì nào vững chắc hơn niềm tin; không có sức mạnh nào lớn hơn sức mạnh đồng lòng; và không có con đường nào đúng đắn hơn con đường Đảng đã chọn: lấy dân làm gốc – lấy dân vận làm sức mạnh – lấy phụng sự Tổ quốc làm lý tưởng.

Dân vận đã hun đúc nên chúng tôi – những con người bình thường biết chọn cách sống không bình thường: kiên định, trách nhiệm, tận hiến và không bao giờ lùi bước. Vì chúng tôi hiểu rằng: khi dân tin – Đảng mạnh; khi lòng người hướng về nhau – tổ chức sẽ đi xa; và khi niềm tin đủ lớn – không gì là không thể.









