Nửa đêm 7/3, xe 115 đón đỗ trước cổng ngôi nhà ở Thượng Thanh, Gia Lâm. Chị Phạm Thị Bắc, tiếp viên trưởng chuyến bay VN54, hạ cánh 2/3 kéo vali như một chuyến công tác bình thường. Trong còn 4 người khác nghi nhiễm, đều liên quan đến nữ bệnh nhân trên chuyến bay của chị.
Bệnh viện Nhiệt đới cơ sở Đông Anh đêm đó, nhân viên y tế đi như chạy. Khá đông người chờ được xếp phòng, không ai nói với ai câu nào, hoặc có nói sẽ nhanh và ngắn. Sau 40 phút, chị được dẫn với một phòng, nơi có 3 đồng nghiệp trong tổ bay. Ai cũng vui mừng vì được ở cùng nhau, song họ không vồn vã nói chuyện.
“Ai về giường nấy. Qua tin nhắn chat, chúng tôi nhắc nhở nhau đã bước vào cuộc chiến thứ hai, cuộc chiến phòng lây nhiễm chéo ở môi trường xung quanh có nhiều người nhiễm hoặc nghi nhiễm”, chị Bắc nói.
Đêm trước đó, tiếp viên Bắc nhận điện thoại từ Trưởng đoàn tiếp viên Phan Ngọc Linh, báo có bệnh nhân dương tính trên chuyến bay của chị 4 ngày trước. Không bàng hoàng, chị hỏi vị trí bệnh nhân rồi mường tượng lại ngày hôm đó. “Hành khách này ngồi khoang thương gia, ghế 5K. Tôi phục vụ cô ấy vài lần”, nữ tiếp viên 40 tuổi nhớ lại.
Ngay lập tức chị rời khỏi con trai 2,5 tuổi, ôm gối lên tầng 4. Đêm khó ngủ, chị vạch sẵn trong đầu những việc cần làm. Sáng sớm chị thông báo với chồng và người giúp việc: “Em là F1 phải vào bệnh viện cách ly. Anh, các con và bác là F2, cách ly tại nhà”. Chị cũng nói tình hình để hai con hiểu và hướng dẫn cách phản ứng trong trường hợp bị kỳ thị. Cuối cùng chị gọi nhờ hàng xóm, bạn bè mua thực phẩm cho gia đình, trước khi đóng cửa phòng tự cách ly.
Chiều 8/3, kết quả trả về cả tổ bay đều âm tính. Điện thoại ai nấy dội về tin nhắn, cuộc gọi chúc mừng. Chị Bắc gọi báo cho chồng ngay. Anh sẽ được đi làm và các con sẽ không bị kỳ thị. “Gánh nặng như được trút xuống”, chị nói.
Chị Bắc chỉ là một trong khoảng 700 thành viên Việt Nam Airlines bị cách ly từ đầu mùa dịch. Đến nay, hai tiếp viên của hãng dương tính với SARS-CoV-2, hơn 300 trong số này đã hết hạn cách ly.
15 năm làm nghề, chưa bao giờ chị Bắc trải qua giai đoạn khó khăn như hiện tại. Từ khoảng 25 Tết, chị đã nhận thấy những bất thường trong công việc của mình. Hãng bắt đầu trang bị khẩu trang, găng tay cho nhân viên. Không còn những khuôn mặt vui tươi của hành khách mà là tâm lý lo lắng, e dè. Những đường bay, chuyến bay nước ngoài bị cắt. Tuyến quốc nội thưa thớt, trong khi lệ thường thời điểm trước và sau Tết là giai đoạn làm việc căng nhất của những tiếp viên.
Những năm trước cứ 6 ngày chị Bắc mới được nghỉ một ngày. Nhưng tháng 2 vừa qua, các chuyến của chị giảm. “Bình thường tôi bay khoảng 90 giờ thì tháng rồi còn 70 giờ”, chị nói.
Ngày 15/2, tổ bay của tiếp viên trưởng Phạm Thị Bắc được giao nhiệm vụ đưa hơn 100 công dân Trung Quốc từ Cam Ranh về Thành Đô, dù từ đầu tháng Hai Việt Nam đã ngưng toàn bộ các chuyến bay với Trung Quốc. Thời điểm này, dịch đang lên đỉnh ở đất nước tỷ dân. Nhiều lời can ngăn đừng đi, nhưng chị nghĩ “như người lính, đất nước lâm nguy phải ra trận, bay là sứ mệnh của tiếp viên tôi”.
Trên chuyến bay mỗi người một tâm trạng. Có một hành khách người Thâm Quyến lấy chồng Nha Trang nói với chị qua đôi mắt ngấn lệ: “Đang có dịch nhưng nhà ở đó nên vẫn phải về” và cảm kích phi hành đoàn đã giúp chị đoàn tụ gia đình.
Tới nơi, máy bay được khử khuẩn và tổ bay hơn 10 người được kiểm tra thân nhiệt kỹ càng. “Bạn đại diện người Trung Quốc xoè tay ra rất muốn ôm một cái nhưng rồi khựng lại. Trong bối cảnh dịch mọi người đều hạn chế giao tiếp. Chúng tôi cảm kích nhau qua hai lớp khẩu trang”, người tiếp viên kể.
.23h35, 10/3, trước lúc cất cánh 10 phút, Nguyễn Phương Ly, 22 tuổi chat với bố: “Chuyến Đức hôm nay hủy rồi bố ạ. Chắc chuyến Anh của con sắp tới cũng hủy”. Ly bày tỏ nỗi lo có thể sau chuyến này về sẽ phải đi cách ly nếu trên máy bay có người nhiễm bệnh. Bố cô động viên: “Cách ly cũng không sao cả. Đó là trách nhiệm của các con với bản thân và cộng đồng”.
Các chuyến bay của Ly thời gian này đều đi thẳng vào tâm dịch Pháp, Đức hay Anh. Những tin nhắn động viên của bố trước mỗi chuyến bay giúp cô gái trẻ thêm sức mạnh. Chuyến Pháp hôm đó, Ly và tổ bay luôn túc trực khách và theo dõi các biểu hiện khác thường, trọn một đêm thức trắng.
Sau 11 giờ bay, Phương Ly hạ cánh xuống sân bay Charles de Gaulle ở Paris – thành phố đang có hơn 1.100 người mắc Covid-19 và 21 ca đã tử vong. Tới nơi Ly và các đồng nghiệp ở trong khách sạn. Cơm với thịt thăn rim, thịt bò kho, chả lá lốt, su hào xào, mẹ Ly đã làm được mang ra làm bữa tối cho cả nhóm. Sau đó cả tổ đi ngủ sớm để hôm sau trở về. “Chúng tôi tuyệt đối tuân thủ quy định cách ly nghiêm ngặt khi ngủ đêm tại vùng dịch”, Phương Ly nói về “quân lệnh” mới, bên cạnh quy định đeo khẩu trang, găng tay… từ trước.
Học ngành kinh tế, gia đình vốn định hướng cho Phương Ly làm trong một tập đoàn kinh tế hay văn phòng nước ngoài, nhưng vì tuổi trẻ thích khám phá nên Ly muốn được chinh phục bầu trời. Cô gái vẫn còn nhớ trong buổi phỏng vấn từng được hỏi: “Nhìn em giống như tiểu thư, có theo được nghề tiếp viên không?”. Hôm ấy Phương đã không trả lời, mà chứng minh bằng nỗ lực suốt hai năm qua.
“Nhiều lần máy bay chao đảo khi vào vùng thời tiết xấu, em bị nôn ra mật xanh mật vàng. Vào thời kỳ cao điểm, vừa đặt chân xuống mặt đất chưa kịp nghỉ ngơi thì lại có lịch gọi bay”, nữ tiếp viên chia sẻ.
Tiếp viên vốn là nghề giao tiếp, luôn phải tô son, điểm phấn. Những ngày đầu tiếp viên đeo khẩu trang, hành khách, nhất là người nước ngoài thấy rất lạ lẫm. Tại châu Âu, nơi số đông vẫn đang nghĩ khẩu trang gắn với “biểu tượng châu Á và người bệnh” thì Ly và đồng nghiệp bị kỳ thị, xa lánh. Có những người đã hỏi Ly “Bạn có bị ốm không?”, “Bạn có phải người Trung Quốc không?”.
“Đặc điểm nghề là nay đi với phi hành đoàn này, ngày mai đi với đoàn khác, nên bảo vệ chính bản thân mình cũng là đang bảo vệ cho gia đình, đồng nghiệp và hành khách”, cô nói. Bất chấp đeo khẩu trang mười mấy tiếng gây xước mặt, nhức tai và mệt mỏi vì thiếu không khí, cô vẫn phải chấp nhận vì đây là một trong cứu cánh bảo vệ bản thân mùa dịch.
Từ khi Covid-19 bùng phát tới nay, hãng của tiếp viên Nguyễn Trọng Vinh đã cắt giảm đường bay Trung Quốc, Hàn Quốc và hiện tại là châu Âu. Những tưởng với tình hình này, công việc của nam tiếp viên 31 tuổi sẽ được giảm tải. Song, chỉ trong một tuần từ 2-9/3, có 3 tổ bay của hãng tại Hà Nội bị cách ly, kéo theo công việc của Vinh cũng nhiều xáo trộn. Vinh phải làm bù cho các đồng nghiệp đang cách ly.
Hôm 14/3, anh bay 4 chặng nội địa, gấp đôi bình thường. Chỉ trong 3 ngày gần nhất, Vinh đã phục vụ 10 chặng, với hơn 30 giờ bay. Hiện tại những chuyến bay châu Âu đang là nỗi ái ngại với mỗi tiếp viên. Vinh cũng không ngoại lệ. “Nhưng mình không đi thì đồng nghiệp mình sẽ phải đối mặt với những rủi ro như thế”, anh nói.
Hai ngày cuối tuần vừa qua Vinh được cho nghỉ. Anh dành hều hết thời gian để ngủ bù. Đến chơi với con, ông bố cũng phải kìm chế vì sợ “chẳng biết mình có đang ủ bệnh trong người”. Tối 16/3, Vinh bay Đức, nơi đang có 6.000 ca nhiễm. Anh biết đây sẽ là một chuyến bay căng thẳng.
“Chỉ cần một người bị nhiễm virus, cả tổ bay sẽ cách ly 14 ngày”, người tiếp viên 5 năm trong nghề lên “dây cót tinh thần”. Song anh cũng bớt lo hơn khi được trang bị đồ bảo hộ đặc chủng và các hành khách được phỏng vấn, đo thân nhiệt, đeo khẩu trang, găng tay trên suốt chuyến bay.
Hai tháng qua Việt Nam đã thực hiện các chuyến bay giải cứu công dân ở Vũ Hán, Hàn Quốc. Hiện có đến nửa triệu hành khách từ tâm dịch châu Âu đang muốn về đất mẹ Việt Nam. Vinh và Ly sẽ bay đêm nay, chị Bắc cũng sắp hết hạn cách ly để sang tuần sát cánh bên đồng nghiệp trong cuộc chiến “không một ai bị bỏ lại”.
Theo Vnexpress