Hôm qua, chuyến bay VN06 của Vietnam Airlines từ Guinea Xích Đạo về Việt Nam đã chở 219 công dân hồi hương. Trong đó có 120 hành khách đã nhiễm Covid-19.
Tiếp viên Nguyễn Hữu Trung là 1 thành viên của phi hành đoàn đã tình nguyện tham gia vào chuyến bay rất đặc biệt này. Suốt 11 năm làm nghề đây có lẽ là chuyến bay đáng nhớ và nhiều cảm xúc nhất của Hữu Trung.
“Anh có sợ không? Sẽ thế nào nếu anh nhiễm bệnh?” – đây là câu hỏi chắc chắn nhiều người rất băn khoăn. Trung thật thà bảo mình cũng sợ, tuy nhiên điều anh lo lắng hơn cả là tình trạng sức khoẻ của các hành khách. Được đồng hành và đưa họ về nhà an toàn thôi với Hữu Trung đã là một niềm hạnh phúc. Chỉ cần về nhà thôi là an toàn rồi!
Đoàn tiếp viên tham gia chuyến bay đặc biệt. (Ảnh: Kênh 14)
01.
Hữu Trung trên chuyến bay đến Guinea Xích Đạo. (Ảnh: Kênh 14)
Trời mưa nặng hạt khi máy bay đáp xuống sân bay Bata nên mọi người đều khá lo lắng. Vì sân bay chỉ có 1 chiếc xe nạp dầu nên chuyến bay bị delay 6 tiếng. Trong thời gian chờ đợi, chúng tôi sắp xếp đồ ăn và dán các hướng dẫn di chuyển để khách có thể dễ dàng tìm về khu vực của mình. Xong việc, tôi không tránh khỏi cảm giác sốt ruột khi thấy thời gian trôi qua thật chậm. Bộ đồ bảo hộ trên người khá nóng khiến tôi có chút mệt mỏi.
Cuối cùng thì cũng đến lúc hành khách được lên lên tàu. Tôi phấn chấn trở lại và bắt đầu hỏi khách số ghế, chỉ khách lối đi và không quên hỏi tình trạng sức khoẻ của họ để kịp thời báo lại cho bác sĩ nếu ai có dấu hiệu mệt mỏi.
“Chúng ta sắp được về nhà rồi” – Đó là câu mà các tiếp viên đã nói liên tục thay cho một lời chào. Những người đang mệt mỏi và thấm ướt vì cơn mưa khi nghe chúng tôi nói vậy đều có vẻ tươi tắn hơn nhiều. “Về nhà” – 2 chữ nghe đơn giản nhưng trong lúc này, thật ấm áp và nhiều niềm vui, niềm hi vọng biết bao.
Hữu Trung cùng tổ bay trên chuyến bay đặc biệt. (Ảnh: Kênh 14)
02.
Tôi không giật mình theo phản xạ khi nghe thấy hành khách ho. Vốn được bố trí chịu trách nhiệm đón khách ở khoang dương tính với Covid-19 nên tôi đã chuẩn bị sẵn tâm lý. Lên máy bay rồi nên mọi người đều rất phấn khởi. Thậm chí lúc này chính họ còn tiếp thêm cho tôi nhiều năng lượng tích cực để sẵn sàng cho chuyến bay dài phía trước.
Suốt chuyến bay, bên cạnh việc phục vụ hành khách như thông thường, tôi còn phải chú ý quan sát từng biểu hiện của họ. Nếu ai có dấu hiệu không khoẻ thì phải hỏi han và báo ngay cho bác sĩ. Một hành khách trên khoang của tôi bị sốt nhưng đã nhanh chóng được chăm sóc nên tôi cũng bớt lo lắng.
Lúc trở về vị trí, bác sĩ nhờ tôi giúp thông báo đến hành khách. Anh bảo: “Tôi là bác sĩ trên chuyến bay đây. Còn 3 tiếng nữa là chúng ta sẽ hạ cánh ở đất mẹ rồi, các anh hãy cố gắng lên nhé. Chỉ còn 3 tiếng thôi. Lúc ấy, 2 tiếng “đất mẹ” thực sự thiêng liêng và khiến tôi bồi hồi xúc động. Đồng bào của chúng ta đang mong ngóng được trở về với quê hương và chúng tôi đều đang nỗ lực, cố gắng để mong ước của họ sớm thành hiện thực. Chỉ ít giờ nữa thôi, mọi thứ đã hoàn thành rồi.
03.
Tôi thực sự mệt sau một chuyến bay dài và căng thẳng. Nhưng hơn hết là cảm giác tự hào. Rất tự hào. Cuối cùng, sau bao nhiêu âu lo vất vả thì chúng tôi đã đưa 219 hành khách về nhà an toàn. Đúng vậy, về nhà rồi!
04.
Đây không phải là lần đầu tiên tôi tình nguyện xung phong tham gia vào một chuyến bay đưa đồng bào về nước trong mùa dịch. Chuyến bay đầu tiên là đến Mỹ, 33 tiếng bay dài miên man. Rồi đến Nhật, đến Hàn và bây giờ là Guinea Xích Đạo. Cả 4 lần, chưa bao giờ tôi có chút phân vân, lưỡng lự khi đưa ra quyết định.
Hữu Trung đã 4 lần tham gia các chuyến bay đưa đồng bào về nước trong mùa dịch. (Ảnh: Kênh 14)
Sợ chứ. Nói không lo lắng, không sợ hãi thì chắc chắn là nói dối. Tôi cũng là một người bình thường với những cảm xúc bình thường thôi. Nhưng tôi yêu công việc này, yêu tất cả những chuyến bay mà mình đã phục vụ trong suốt 11 năm qua. Khi một chuyến bay cần tôi và tôi đủ sức khoẻ, đủ năng lực để làm nhiệm vụ của mình thì không bao giờ tôi có thể từ chối. Hơn nữa, tôi luôn tâm niệm rằng mình muốn “sống” chứ không chỉ “tồn tại”. Và để sống thật tốt, chỉ có cách là làm thật nhiều điều tốt và thấy bản thân mình có ích cho xã hội.
05.
Bố mẹ luôn ủng hộ mọi quyết định của tôi. Tôi biết rằng họ rất lo lắng, nhưng hơn ai hết họ hiểu niềm vui, niềm hạnh phúc của con mình là những chuyến bay nên luôn động viên tôi. Nếu bố mẹ ngăn cản, chắc tôi sẽ nói dối là mình bay 1 chuyến khác rồi vẫn cứ thế mà đi thôi.
Phi hành đoàn và các bác sĩ. (Ảnh: Kênh 14)
Nhiều người hỏi tôi sẽ thế nào nếu bị nhiễm bệnh? Lúc đó chắc tôi cũng sẽ nhẹ nhàng mà đón nhận. Tôi tin vào đội ngũ các y bác sĩ đã vững vàng chiến đấu và chữa trị cho rất nhiều bệnh nhân. 14 ngày cách ly rồi cũng sẽ trôi qua thật nhanh và mọi thứ sẽ ổn. Tôi tin là vậy.
Hữu Trung đã có một chuyến bay đáng nhớ nhất sau 11 năm trong nghề. (Ảnh: Kênh 14)
Theo Kênh 14
Nguyen Xuan Nghia – COMM