Năm tôi 70 ký, chưa bao giờ tôi dám nghĩ rằng mình có thể mặc vừa tà áo dài xanh và trở thành Tiếp Viên Hàng Không. Nhưng tuổi trẻ ai cũng phải có ước mơ và muốn khẳng định mình là ai chứ nhỉ? Vậy là tôi cố gắng cả hai trăm phần trăm công suất, tập trung học, tốt nghiệp, trau dồi kiến thức , giảm cân và theo đuổi giấc mơ của mình. Ngày thi tuyển, Ban Giám Khảo cũng chính là thầy cô của tôi đã hỏi: – Em thấy mặc bộ áo dài này thế nào? – Dạ, bộ áo dài này sinh ra là dành cho em ạ. Em muốn trở thành đồng nghiệp của thầy cô ạ! – Tôi dõng dạc trả lời. Vậy là, tôi thật giàu có khi giấc mơ đã trở thành hiện thực. Biết ơn vì mình đã dám ước mơ , dám thực hiện.
Tôi học tiếng Pháp từ khi sáu tuổi, và đứa nhỏ nào hồi đó cũng mong ước được một lần tới tháp Eiffel. Mỗi lần tôi nhìn thấy cái gì giông giống tháp Eiffel là lại tưởng tượng rằng mình sẽ đứng ở đó, dù chỉ một lần trong đời. Tốt nghiệp Đại học, tôi đi du lịch bụi, tới những nơi gần xa để biết bản thân mình thực sự muốn gì , một lần đáp tại sân bay DonMuong (Thái Lan) , tôi và hai đứa bạn đã mất tới năm tiếng chỉ để nhập cảnh vào, lúc đó tôi đã thấy những tổ bay, họ chỉ cần đúng năm phút để đi qua cửa an ninh đó. Và tôi đã nói với bạn mình rằng: – Này, tôi sẽ trở thành Tiếp Viên Hàng Không, tôi sẽ đi xa, sẽ tới tháp Eiffel mà tôi hằng mơ ước. Vậy là, tôi giàu trải nghiệm khi biết được chính bản thân mình muốn gì. Biết ơn vì công việc đã tạo điều kiện cho mình có được những trải nghiệm tuyệt vời này.
Những ngày yên bình, chúng tôi thực hiện nhiệm vụ bay của mình, đưa gia đình về với nhau, đưa những đứa nhỏ đi chơi đây đó, đưa vận động viên đi thi đấu hay là đưa những bạn trẻ đi tới nơi tìm bản ngã của mình như tôi năm ấy. Rồi một ngày, bỗng đại dịch tới, những chuyến bay “bất bình thường” bắt đầu. Chúng tôi đeo khẩu trang và làm quen dần với từ “chuyến bay giải cứu” hay “cách ly”, đứa nhỏ tôi cũng háo hức khi tuổi trẻ mình được đóng góp phần vào công cuộc đưa đồng bào về nước. Nhưng niềm háo hức chẳng được bao lâu, khi bắt đầu đón khách từ Nga về tại thời điểm dịch Covid tại đây bùng phát, lần đầu tôi cảm thấy mình run lên vì sợ hãi … – Đi, chị dẫn em đi, bình tĩnh lại nhé. – Chị đồng nghiệp dắt tôi đi trong khoang khách để bắt đầu làm nhiệm vụ. Vậy là, tôi giàu khi đồng nghiệp, anh chị đều là gia đình của mình. Biết ơn vì điều quan tâm nhỏ tạo nên những hiệu ứng yêu thương lớn.
Đây là năm đầu tiên chị được ăn Tết trọn ba ngày cùng với gia đình đấy! Chị bay gần bằng tuổi tôi, đã đón không biết bao nhiêu cái giao thừa trên độ cao 37000feet, năm nay chị đón ở Pháp, nhưng có khi năm sau chị đang chào khách bên Nhật rồi. – Nghề của mình sau khi đưa gia đình về với nhau, em sẽ về với gia đình sau nha. Tôi nhớ như in câu nói của chị Tiếp Viên Trưởng khi thấy tôi thẫn thờ nhìn pháo hoa đêm 30 qua cửa sổ chuyến bay đi Nhật. Và năm nay mặc dù là một cái Tết covid, nhưng ở một khía cạnh nào đó, tôi được quay về với gia đình, nhận ra em trai mình đã lớn thế nào, ông bà nội, ông bà ngoại đã đi lại khó khăn hơn và hay dặn dò những điều xa gần. Vậy là, tôi giàu tình cảm gia đình, giàu sự quan tâm chăm sóc và yêu thương. Biết ơn vì gia đình vẫn ở đó, đợi đứa nhỏ quay về.
Ngày ấy, chỉ mong những chuyến đi xa, ước được đi nơi này nơi kia, mua những thứ đồ mình mong ước, vậy mà chưa bao giờ biết đủ, mà cứ mong cầu những điều mình chưa có. Vậy mà thời gian giãn cách này, tôi sống chậm lại, cảm nhận mọi thứ xung quanh với nét đẹp vốn có của nó, gần gũi với thiên nhiên, nói chuyện nhiều hơn với gia đình và tìm hiểu bản thân mình. Nếu ngày đặt chân tới tháp Eiffel, tôi sững sờ vì sự hùng vĩ ấy, thì mùa hè này tôi cũng ngẩn ngơ bởi con suối nhỏ chảy quanh nhà ông bà ngoại . Vậy là, tôi thật sự giàu có khi tự do, khi các thành phố, các gia đình đang phải giãn cách tuyệt đối, thì nơi tôi sống vẫn thật an toàn và chan hoà. 26 tuổi, lần đầu biết ơn vì tôi giàu có đến vậy.
Họ tên: Đặng Ngọc Mai Hương 141
Đơn vị: ĐTV
Hi vọng đại dịch sẽ qua, chúng ta sẽ cùng quay lại bầu trời và gặp gỡ nhau mà không qua lớp khẩu trang này. Xin chân thành cảm ơn BLĐ, LĐTV, đồng nghiệp và anh chị đã cùng nhau cố gắng, cùng trải nghiệm và chắc chắn chúng ta sẽ vượt qua.