Tôi, một nhân viên gắn bó với ngành 16 năm có lẻ.
Từ 1 sinh viên mới ra trường, còn chưa có 1 kiến thức gì về ngành dịch vụ, mọi thứ đều là mơ hồ khi bắt đầu 1 công việc đầu tiên của đời mình sau những năm cầm bút vì ngành mình học không dạy mình về các kĩ năng dịch vụ.
16 năm trong nghề, trải qua các vị trí, trải qua các thăng trầm của nghề, chứng kiến cả những sự phát triển vượt bậc và cả những sự trầm lắng sau nhiều năm đại dịch để tôi luyện cho mình 1 lòng yêu nghề mà khó có từ ngữ nào diễn tả hết được.
Sự yêu nghề đó là những nụ cười, những hành động, những nỗ lực hết mình của cá nhân để giúp cho 1 chuyến bay an toàn và vui vẻ.
Nụ cười của tôi hoà cùng những giọt nước mắt khi tiễn từng đoàn ý bác sĩ lên đường cứu viện miền Nam trong đại dịch, nụ cười của tôi là niềm vui khi giúp đỡ được 1 hành khách, hết sức mình để hỗ trợ họ và nghe họ cảm ơn.
Nụ cười của tôi là những năng lượng tích cực tôi trao cho nhân viên của mình trong mỗi ca trực, tạo động lực và niềm yêu nghề để họ để họ làm tốt hơn công việc mỗi ngày .
Hạnh phúc mỗi ngày, đơn giản chỉ bắt đầu từ những ánh mắt và nụ cười ta trao cho nhau .