Tôi sinh ra và lớn lên ở một thành phố biển phía Bắc – nơi mỗi sáng, tiếng còi tàu rời bến luôn mang tới cho ai đó một nỗi niềm khó gọi tên. Thuở ấy, như bao bạn bè cùng trang lứa, tôi chọn ngành máy tàu biển như một đảm bảo an toàn và thực tế cho tương lai. Tốt nghiệp đại học cuối những năm 80, tôi bắt đầu sự nghiệp bằng những tháng ngày lênh đênh trên biển, làm bạn đồng hành cũng những ngọn sóng bạc đầu.
Giữa đại dương bao la, tôi chợt thấy mình thật nhỏ bé. Công việc cực nhọc, gian nguy, và đáng sợ nhất là cảm giác bị mắc kẹt trong một không gian chật hẹp cả về địa lý lẫn tầm nhìn. Càng đi nhiều, tôi càng thấy tương lai mình như chiếc la bàn quay không hướng – trôi nổi, lạc lối. Những ngọn hải đăng giữa biển đêm đen đặc luôn là cứu cánh, là niềm tin bất diệt cho cánh thủy thủ nhưng Tôi, dù đã bao lần được chúng dẫn lối mỗi khi ghé bến, vẫn luôn đau đáu về một ngọn hải đăng cho chính cuộc đời mình.

Và rồi, ngọn hải đăng mà tôi ngóng đợi đã xuất hiện vào năm 1996, vào đúng cái ngày Vietnam Airlines thông báo tuyển dụng chuyên viên thương mại. Không được đào tạo về chuyên ngành hàng không, không thực sự giỏi ngoại ngữ và càng không có kinh nghiệm làm việc trong một tổ chức có tầm vóc quốc tế nhưng vào thời khắc đó tôi chắc chắn một điều mình luôn có: khát vọng được thay đổi.
Nhờ vào một cách kết hợp diệu kỳ nào đó giữa Nỗ lực và May mắn, xen giữa là những chuyến biển rã rời cùng những cuốc xe liên tỉnh hối hả từ bến cảng lên sân bay Gia Lâm thi tuyển, tôi đã được chọn. Người phỏng vấn tôi vòng quyết định không ai khác chính là nguyên Tổng giám đốc Dương Trí Thành.
Những năm đầu với tôi là một chuỗi thử thách chất chồng. Mọi thứ đều xa lạ và choáng ngợp: từ hệ thống kỹ thuật phức tạp, tài liệu chuyên ngành hoàn toàn bằng tiếng Anh, cho đến nhịp làm việc cao độ với các đối tác nước ngoài. Nhiều lúc tôi đã nghĩ mình không thể theo kịp. Nhưng với sự đầu tư nghiêm túc, bài bản của Ban Lãnh đạo cộng với quyết tâm không lùi bước của bản thân, tôi đã vượt qua tất cả – không chỉ để thích nghi, mà còn để trưởng thành một cách vững vàng và đáng tự hào.

Giờ đây, mỗi hệ thống công nghệ lõi tôi tham gia vận hành đều là một mắt xích quan trọng giúp duy trì mạng bay vươn rộng khắp năm châu. Mỗi cải tiến, nâng cấp chúng tôi đưa vào áp dụng đều là nỗ lực để tối ưu hóa trải nghiệm khách hàng, nâng tầm thương hiệu quốc gia. Tôi nhận thức rõ sự khác biệt giữa một công việc chỉ để tồn tại và một sứ mệnh để cống hiến. Nếu trước kia vận hành máy móc chỉ để giữ con tàu đi đúng hướng, thì giờ đây, tôi đang tham gia vận hành những “hệ thống lõi” để giữ cho hàng ngàn chuyến bay vững vàng trong không trung – đưa hình ảnh Việt Nam vươn xa.
Và cũng chính trong hành trình cuộc đời này, tôi may mắn được làm việc dưới sự lãnh đạo của những con người có thể nói là xuất chúng của ngành hàng không Việt Nam trong lĩnh vực thương mại, những “sói biển” theo ngôn từ của cánh thủy thủ. Các anh Nguyễn Hải, Lương Hoài Nam, Phạm Ngọc Minh, Dương Trí Thành, Trịnh Ngọc Thành, Trần Thanh Hiền và cả Ban lãnh đạo hiện nay, với tôi, đều là những nhà hoạch định chiến lược tầm cỡ, những người lãnh đạo quyết liệt và đầy tâm huyết; là tấm gương sống động cho chúng tôi soi vào để cố gắng hoàn thiện mình mỗi ngày.

Tôi là người yêu nước thậm chí có phần cực đoan. Với tôi, mọi điều tốt đẹp đều phải bắt đầu từ đất nước hình chữ S này, từ những con người mang dòng máu Lạc Hồng, từ những giá trị thiêng liêng không gì có thể thay thế được. Vì lẽ đó, tôi nghĩ khó mà tìm thấy nơi nào phù hợp hơn Vietnam Airlines – hãng hàng không quốc gia – nơi mình có thể gửi trọn tâm huyết, lòng tự tôn dân tộc và khát khao được đóng góp cho vị thế của đất nước.
Khi ngắm nhìn bản đồ mạng đường bay ngày càng mở rộng của Vietnam Airlines, tôi không thấy những vạch kẻ hành chính đơn thuần – mà chỉ thấy cả một dải văn hóa, bản sắc dân tộc được lan tỏa đi khắp thế giới. Từ phi hành đoàn chuẩn quốc tế đến hệ thống công nghệ tiên tiến, từ đội ngũ kỹ thuật vận hành đến đội ngũ bán và phục vụ, từng điểm chạm với hành khách và cộng đồng – tất cả đều đang âm thầm khẳng định một điều: Việt Nam có thể sánh vai với bất kỳ quốc gia nào trên bầu trời thế giới. “Cánh bay của hãng hàng không quốc gia sải đến đâu, là biên giới đất mẹ Việt Nam vươn đến đó”
Thay cho lời kết: Vietnam Airlines không chỉ là một nơi làm việc. Đó là ngọn hải đăng của đời tôi – không phải theo ý nghĩa thơ mộng, mà là chân lý hiện hữu. Ở đây, tôi tìm được phương hướng rõ ràng cho sự nghiệp, tích lũy được vốn sống quý giá, và hiểu được giá trị đích thực của việc được đóng góp vào một điều lớn lao hơn bản thân mình. Không nhiều người có thể nói rằng công việc đã thay đổi cuộc đời họ. Nhưng Tôi có thể – và tôi nói điều đó với tất cả sự chân thành, tự hào và biết ơn.










Bài viết sâu sắc và xúc động quá anh ạ.
Cảm ơn anh đã truyền lửa cho thế hệ sau thêm yêu VNA.
Viết tiếp Anh ơi. Hay và ý nghĩa ạ.
Bạn viết của Anh rất hay làm cho người đọc cảm nhận được trải nghiệm và tâm huyết của Anh cùng Vietnamairlines .Không chỉ vậy từng câu từng chữ trong bài như nói hộ
những điều tôi luôn cảm thấy nhưng chưa biết điễn đạt như thế nào . Bài viết thực sự là một phần tâm tư của nhiều người trong ngành trong đó có tôi .Anh tiếp tục viết bài về DRC nữa nhé ,để nhiều bạn trẻ được hiểu và được truyền cảm hứng khi gia nhập Vietnamairlines .
Bài viết rất hay ạ. Anh cứ viết tiếp những câu chuyện khác ở VNA,em tin có nhiều độc giá muốn đón đọc.
Bài viết thật nhiều cảm xúc.
Quá xúc động & tự hào. Anh Tuấn ít nói mà chất chứa nhiều tiếng nói đẹp quá
Bài viết hay quá. Anh viết bằng cả trái tim. Ngàn like ạ.
Ban TT có khi đang cân nhắc trường hợp này 🙂
Bài viết thật hay và ý nghĩa ạ