Tôi chạm ngõ Vietnam Airlines vào một ngày mùa hè năm 1996, khi còn là sinh viên năm cuối Trường Đại học Ngoại ngữ Hà Nội. Hôm ấy, theo chân nhóm bạn đi thi tuyển tiếp viên, tôi không ngờ rằng đây sẽ là một khúc rẽ lớn của cuộc đời.
Ngay từ khoảnh khắc bước vào hội trường thi, tôi đã choáng ngợp khi thấy hàng trăm thí sinh, đông đảo người thân đưa tiễn, không khí rộn ràng như một ngày hội lớn. Vượt qua ba vòng thi cam go, nhưng đến vòng cuối cùng – vòng khám sức khỏe – tôi buộc phải dừng lại, vì lý do sức khỏe.
Dù tiếc nuối, nhưng tôi không vì thế mà từ bỏ ước mơ của mình. Sau khi tốt nghiệp đại học năm 1997, tôi quyết định đi thực hiện tiểu phẫu vách ngăn mũi, để tiếp tục chinh phục giấc mơ, chính thức trở thành tiếp viên hàng không Vietnam Airlines.
Thời gian huấn luyện 6 tháng ở TP. Hồ Chí Minh là khoảng thời gian đầu tiên tôi sống xa nhà – đầy thử thách nhưng cũng đầy ắp kỷ niệm. Hai năm bay trong khu vực phía Nam giúp tôi lớn lên từng ngày, học cách thích nghi, rèn luyện bản lĩnh và thấm đẫm văn hóa của nghề.
Đến năm 2000, tôi chuyển ra Hà Nội, bắt đầu một hành trình mới cùng những anh chị đồng nghiệp dày dặn kinh nghiệm, được các anh, chị hướng dẫn, kèm cặp trên những hành trình bay đến Dubai, Pháp, Nga… Và từ năm 2004, tôi chính thức trở thành phát ngôn viên trên đường bay Nga – một cột mốc đáng nhớ trong sự nghiệp.


Mỗi chuyến bay cất cánh không chỉ là hành trình băng qua bầu trời, mà là hành trình của trái tim, của trách nhiệm và niềm tự hào mang tên “Vietnam Airlines”. Khoác trên mình bộ đồng phục của tiếp viên hàng không, chúng tôi hiểu rõ rằng mình đang đại diện cho văn hóa, cho con người Việt Nam ở độ cao 10.000 mét.
Mỗi cái cúi chào, mỗi nụ cười trao đi, mỗi hành động phục vụ tận tâm – đều mang trong đó cả một tinh thần dân tộc. Và cũng có những khoảnh khắc khiến tim tôi thắt lại – không phải vì áp lực, mà vì lòng trắc ẩn và sự rung động với nghề.
Một bác khách cao tuổi, hạn chế di chuyển, không thể dùng suất ăn trên máy bay – đồng nghiệp tôi đã cẩn thận nghiền cơm, cá, tự tay chuẩn bị một bát cháo nóng hổi, như đang chăm sóc chính người thân của mình.
Một hành khách bất ngờ gặp vấn đề sức khỏe giữa chuyến bay – cả tổ tiếp viên lập tức phối hợp, sơ cứu, trấn an và theo sát từng nhịp thở.
Chúng tôi từng tất tả, vội vã tìm kiếm hành khách ở sân bay để gửi lại chiếc iPad hành khách bỏ quên trên chuyến bay, từng kiên trì tìm kiếm từng vị trí, ngóc ngách tại ghế ngồi khi hành khách thông báo rơi điện thoại, tai nghe earphone hay vật dụng rất nhỏ như khuyên tai, từng nhẫn nại giải thích, yêu cầu bộ phận kỹ thuật hỗ trợ tìm kiếm chỉ để giữ vẹn tròn niềm tin nơi khách.


Những điều nhỏ bé ấy, có thể không ai biết, không ai nhớ. Nhưng với chúng tôi, chỉ một ánh nhìn biết ơn, một cái nắm tay ấm áp hay câu nói giản dị “cảm ơn cháu nhiều lắm” – cũng đủ khiến mọi nỗ lực trở nên xứng đáng, cũng đủ để giữ trái tim mình ở lại với bầu trời này mãi mãi.
Trên những hành trình nối liền hai nửa bán cầu, chúng tôi đã gặp biết bao người Việt xa quê – những cụ già mái tóc đã bạc, ánh mắt rưng rưng xúc động khi nhìn thấy hình bóng của tiếp viên Vietnam Airlines.
Có lần, tại sân bay Mỹ, một bác nắm tay chúng tôi, giọng run run mà ấm áp: “Bác vui lắm cháu ạ… vừa nghe tiếng các cháu nói chuyện, vừa thấy tà áo dài bay ngang qua, ánh mắt, nụ cười thân quen của các cháu… là bác yên tâm hẳn. Như thể, mình đã đặt một chân lên quê hương rồi.”
Khoảnh khắc ấy, chúng tôi không chỉ là tiếp viên – mà còn là chiếc cầu nối, là một phần quê hương mang theo trong từng chuyến bay, để những người con xa xứ thấy lòng mình được vỗ về, được trở về – dù chỉ trong khoảnh khắc.
Với tôi, 27 năm bay đồng hành cùng bầu trời không chỉ là con số – đó là cả một hành trình của niềm tin, là giá trị sống được tôi gìn giữ như ngọn lửa âm ỉ, nhưng chưa bao giờ tắt trong tim người tiếp viên.



Tôi yêu công việc chăm sóc hành khách. Yêu từng hành trình, từng ánh mắt, nụ cười của hành khách. Yêu cả những phút giây mỏi chân giữa ca trực, bởi tôi biết – nơi ấy chính là nơi tôi thuộc về.
Bởi vì ở nơi ấy, không chỉ có một công việc để làm mỗi ngày.
Mà còn có cả một tình yêu lớn để gìn giữ suốt đời.
|
Cuộc thi viết “Vietnam Airlines trong tôi là…” là nơi để mỗi cán bộ, nhân viên trải lòng, sẻ chia những ký ức, những khoảnh khắc khó quên trên hành trình đồng hành cùng “cánh chim xanh”. Thời gian nhận bài dự thi: Từ 26/3 đến 26/6/2025 Email nhận bài dự thi: contest@vietnamairlines.com |









