Buổi chiều đổ sập xuống phi trường Nội Bài. Vài chiếc lá rụng, vài chai nước rỗng, vội vã lăn trong gió, kêu một tiếng dài cộc lốc rồi ngưng. Có hay phút chốc, khoảnh khắc chỉ một hai bóng người vội vã bước qua, tay luồn trong túi áo.
Tôi, tưởng như mình đang sống trong một đoạn phim rất xưa về Hà Nội, như thể cái chùng chình khi chạm tay vào những đám mây, chiếc xe bus vụt qua và bụi cay xè mắt, nhà lại xô nhà, phố lại xô phố, và dòng người lại hối hả, Hà Nội lại quay cuồng như vẫn là Hà Nội.
Về nhà sau một ngày bay 4 chặng dài, đây đã là năm thứ 8 tôi được đồng hành cùng Vietnam Airlines. Tuổi thơ của tôi, là những chiều chăn bò ở khu đồng gần sân bay. Chiều cuối tháng 3, từng con bò đủng đỉnh gặm những ngọn cỏ non đầu xuân, rặng hoa xoan tim tím phả hương vào trong gió đồng, ráng chiều thả những đoàn ánh sáng cuối ngày.
Tiếng ầm ầm của động cơ từ trên bầu trời dội lại, chú chim sắt khổng lồ tắm mình trong hoàng hôn vượt lên trên những rặng xoan, hạ cánh ở phi trường. Bố bảo tôi đó là máy bay, tôi hỏi bố hình trên máy bay là gì, bố bảo là cánh cò và vầng trăng. Đó là những ấn tượng đầu tiên của tôi về hàng không, về Vietnam Airlines.
Thời gian cứ vậy trôi, mỗi tháng ba khi hoa gạo nở, bầy tu hú lại kéo nhau, khắc khoải gọi hè về trên những rặng cây. Năm 2015, khi tôi đang là cậu sinh viên năm cuối của mái trường Ngoại Thương, hăm hở, căng tràn, đầy ắp niềm tin.
Giống loài 20, đó là giống loài của tuổi trẻ, của niềm kiêu hãnh đang chờ đợi được tổn thương, của ngổn ngang những niềm tin quá độ sắp sửa hết thời. Là những ngày bản lề của cuộc tranh đấu tay đôi giữa mơ ước viển vông và hiện thực tàn khốc, lần đầu tiên tôi ý thức về con đường sự nghiệp khi tôi rời giảng đường.

Tôi vẫn nhớ buổi FTU Career Day, dưới tán cây phượng ở sảnh nhà G, là gian trại hướng nghiệp của Vietnam Airlines, lần đầu tiên tôi tận mắt thấy các anh chị tiếp viên, phi công. À hoá ra tiếp viên cũng có thể là một lựa chọn nghề nghiệp.
Rồi tôi cũng làm hồ sơ, cũng thi tuyển và tôi đậu, bắt đầu những bước đầu tiên trên hành trình trở thành tiếp viên hàng không. Tôi được học những khái niệm đầu tiên về hàng không, về tàu bay. Sự hăm hở của những người trẻ lần đầu được tiếp xúc các thiết bị khẩn nguy, làm quen các thuật ngữ chuyên ngành. Ấy vậy mà cũng đã được tám năm, tám năm đi bay, tôi có gì?
Tôi có được những người đồng nghiệp thân thiết, có một nơi tôi có thể gọi là ngôi nhà thứ hai. Tôi nhớ, một người chị Tiếp viên trưởng có chia sẻ với tôi rằng: “Khi lựa chọn món ăn, tất nhiên em là TVT, em có thể được các bạn ưu tiên lựa chọn trước. Tuy nhiên, chị hay để các bạn lựa chọn, chị coi đó như là một sự trân trọng nỗ lực của các bạn vì đã cố gắng phục vụ hành khách”.
Dù chỉ là một điều nhỏ thôi nhưng tôi rất cảm ơn chị bởi vì đứng trên cương vị của người TVT, tôi vẫn còn rất nhiều thứ cần phải học để hoàn thiện mình. Tôi trân trọng, cảm ơn các anh chị đã luôn tận tâm với công việc, tận tình với đồng nghiệp, sẵn sàng chia sẻ, hướng dẫn lớp tiếp viên trẻ chúng tôi.
Một góc nho nhỏ ở tuổi 31, tôi được đặt chân đến 33 quốc gia, trải nghiệm sự pha trộn của các nền văn hoá mà trước đây, khi còn là một cậu bé, tôi chưa bao giờ dám mơ ước.

Ai mà tin được một ngày, tôi bước những bước chân ở thủ đô La Habana của Cuba, câu cá trên vịnh Ca-ri-bê hay lang thang giữa lòng Đông Uruguay, viên kim cương của Mỹ La-tinh.
Tôi tin rằng, khi người ta còn trẻ, người ta chẳng có gì, ngoài một đôi chân rất khỏe mạnh và một trái tim ít sợ điều gì chưa đến. Đó là những ngày tháng tốt nhất để đi và học về thế giới.
Đi và chăm chú ngắm nhìn. Đâu phải ai lang thang cũng là đi lạc. Và may mắn trên hành trình này, tôi được Vietnam Airlines tin tưởng và là cây cầu đưa tôi đến những vùng đất mới.
Tôi có được 1001 những câu chuyện mà tôi được các hành khách thân yêu chia sẻ, cảm thấy vinh dự khi được tin tưởng để lắng nghe câu chuyện của họ, là một phần trên hành trình đưa hành khách đến với điểm đến cuộc đời. Cuộc đời dài được bao lâu, 60 năm? 100 năm? Hay chỉ trong một hơi thở?
Lớn lên là bản thân biết trân quý hơn công việc, cuộc sống này. Góp nhặt từng mẩu chuyện trên hành trình trưởng thành để tự viết nên câu chuyện cuộc đời mình, và trên hành trình ấy, tôi biết ơn khi mái nhà Vietnam Airlines, người Vietnam Airlines góp phần định hình nhân cách và sự trưởng thành của tôi.
Chưa ở đâu tôi thấy được tinh thần đại đoàn kết, tương thân tương ái như ở Vietnam Airlines. Người Vietnam Airlines vẫn vậy, chia sẻ cùng nhau vượt qua khó khăn tiếp tục phát triển.
Tôi quên sao được những ly nước đưa vội cho các anh kĩ thuật giữa trưa hè 40 độ nắng phi trường. Tôi quên sao được chiếc bánh mì đưa vội cho nhau những ngày có 4 chặng sáng sớm. Và ai mà quên cho được quãng thời gian đại dịch COVID-19, khi cả ngành hàng không oằn mình trong cơn bão COVID, thì người Vietnam Airlines vẫn chung tay san sẻ, luôn đồng hành với nhau vượt qua giai đoạn này.

Đột phá tư duy – Mạnh mẽ hành động – Vững cánh vươn xa, kim chỉ nam để người Vietnam Airlines hăng hái phi về phía trước mà không ai bị bỏ lại phía sau. Tinh thần Vietnam Airlines, là thứ suy cho cùng, một kẻ luôn tìm kiếm sự ràng buộc như tôi tìm đến, là một nơi có thể khiến tôi da diết được thuộc về, gắn lên ngực áo, in đậm trên bảng tên, viết trân trọng bên cạnh tên mình.
Chúng ta đang sống trong những ngày tháng hào hùng của dân tộc, khi cả nước tưng bừng kỷ niệm 50 năm ngày thống nhất đất nước và người Vietnam Airlines còn vui mừng kỉ niệm sinh nhật thứ 30 của mái nhà chung Vietnam Airlines.
Lắng nghe những câu chuyện lịch sử, tự hào khi mỗi bước đi của Vietnam Airlines đều gắn một phần với những dấu mốc lịch sử đất nước càng làm tôi ý thức về trách nhiệm quốc gia, ý thức về bản thân khi khoác trên mình bộ đồng phục của Vietnam Airlines.
Tôi luôn tự nhắc nhở bản thân mình hãy là một thế hệ biết ơn. Hoà bình là khi tiếng máy bay ầm ầm trên bầu trời, nhưng chúng ta vẫn có thể miệt mài ngon giấc. Là mỗi ngày đi bay về, dù vẫn là mệt mỏi, vẫn rất là điên nhưng là rất vui.
Để sau này có thể ngồi lại nói với các em về câu chuyện trưởng thành ở mái nhà Vietnam Airlines, tôi không tự nhận mình là một người kể chuyện nhưng “xin hãy đến đây, tôi kể cho nghe: câu chuyện vể một người điên rất vui”.
|
Cuộc thi viết “Vietnam Airlines trong tôi là…” là nơi để mỗi cán bộ, nhân viên trải lòng, sẻ chia những ký ức, những khoảnh khắc khó quên trên hành trình đồng hành cùng “cánh chim xanh”. Thời gian nhận bài dự thi: Từ 26/3 đến 26/6/2025 Email nhận bài dự thi: contest@vietnamairlines.com |









