Tôi nhớ rất rõ ngày đầu tiên khoác lên mình bộ đồng phục Vietnam Airlines. Khi ấy, tôi chỉ là một chàng trai trẻ, mắt sáng rực những ước mơ, trái tim đập rộn ràng trước viễn cảnh được chạm tay vào bầu trời.
Lần đầu tiên bước lên khoang máy bay, tôi còn hồi hộp hơn cả những hành khách. Mọi thứ vừa xa lạ, vừa quen thuộc – từng hàng ghế thẳng tắp, những ô cửa sổ nhỏ bé mở ra cả một thế giới bao la. Tôi đã thầm hứa với mình: đây sẽ không chỉ là công việc, mà là hành trình của cuộc đời.
Hơn mươi hai năm qua, tôi đã cùng Vietnam Airlines bay qua biết bao vùng trời, chứng kiến bao nhiêu khoảnh khắc đáng nhớ. Tôi đã gặp những hành khách háo hức trên chuyến bay đầu tiên trong đời, cũng đã thấy những giọt nước mắt xúc động của những người con xa xứ ngày trở về quê hương. Tôi đã phục vụ những doanh nhân bận rộn với ánh mắt luôn dõi theo đồng hồ, nhưng cũng có những em bé hồn nhiên cười vang giữa khoang máy bay, làm tan chảy cả sự mệt mỏi của những chuyến bay dài.

Nhưng không phải lúc nào hành trình cũng êm đềm. Tôi nhớ mãi những chuyến bay đối mặt với thời tiết xấu, khi máy bay rung lắc giữa cơn giông, và nhiệm vụ của chúng tôi là phải giữ cho hành khách cảm thấy an tâm. Tôi nhớ những ngày đại dịch, khi những chiếc máy bay không còn chở khách du lịch mà trở thành những chuyến bay hồi hương, chở theo những người con mong ngóng được trở về nhà sau bao tháng ngày xa cách.
Tôi nhớ khoảnh khắc mình đứng ở cửa máy bay, cúi chào những hành khách cuối cùng xuống sân bay Nội Bài, thấy họ bật khóc vì cuối cùng cũng được đặt chân lên quê hương. Đó là những chuyến bay tôi không bao giờ quên – không chỉ là hành trình giữa những điểm đến, mà là hành trình của cảm xúc, của sự kết nối giữa con người với con người.
Công việc của một tiếp viên hàng không không chỉ là phục vụ đồ ăn, hướng dẫn an toàn hay nở một nụ cười rạng rỡ. Đó còn là lắng nghe, chia sẻ và thấu hiểu. Tôi vẫn nhớ như in về chuyến bay năm 2019, trên chuyến bay Hà Nội – Điện Biên, khi tôi được phục vụ một vị khách đặc biệt. Bà cụ với mái tóc bạc phơ, dáng người nhỏ nhắn nhưng đôi mắt vẫn sáng ngời. Bà lặng lẽ ngồi bên cửa sổ, tay run run vuốt ve tấm thẻ lên máy bay như một kỷ vật quý giá.
Tôi đến gần, mỉm cười hỏi:
– Bà có cần con giúp gì không ạ?
Bà ngước lên, ánh mắt hiền từ nhưng chứa đựng cả một câu chuyện dài. Và rồi, giữa không trung bao la ấy, tôi được nghe về một thời hào hùng mà bà từng đi qua.
Bà là một cựu chiến binh, từng tham gia chiến dịch Điện Biên Phủ năm đó. Khi còn là một cô gái trẻ, bà đã cùng đồng đội băng rừng, vượt suối, tải vũ khí, lương thực lên chiến trường.
Ngày ấy, bà đã từng mơ được bay lên bầu trời, nhưng bấy giờ bầu trời khi đó không phải là bầu trời của những chuyến bay êm ả như bây giờ, mà dày đặc những chiếc máy bay địch quần đảo, là những bầu trời đêm tối hành quân lặng lẽ. Hôm nay, lần đầu tiên trong đời, bà được ngồi trên một chuyến bay thật sự, được nhìn xuống mặt đất thanh bình mà bao thế hệ đã hy sinh xương máu để bảo vệ, gìn giữ…
Bà ngừng lại, mắt rưng rưng nhìn qua ô cửa kính. Dưới kia, những cánh đồng xanh mướt trải dài, những con sông lặng lẽ uốn quanh, những mái nhà nhỏ bé nằm bình yên, nơi có những đồng đội của bà nằm xuống, họ không trở về trong ngày chiến thắng. Tôi lặng đi, không biết nói gì ngoài việc nhẹ nhàng ấp ủ đôi bàn tay gầy của bà.
Khi máy bay hạ cánh, bà nắm lấy tay tôi, giọng bà run run nhưng ấm áp:
– Cảm ơn cháu đã trò chuyện với bà, cảm ơn Vietnam Airlines đã cho bà một giấc mơ trọn vẹn.
Chính những khoảnh khắc ấy khiến tôi yêu công việc này hơn bao giờ hết. Hai mươi hai năm đã trôi qua như một cái chớp mắt. Tôi đã chứng kiến Vietnam Airlines lớn mạnh từng ngày, từ những chiếc máy bay cũ kỹ đến đội bay hiện đại ngày nay, từ những đường bay trong nước đến những chuyến bay vươn xa khắp thế giới. Nhưng có một điều tâm niệm trong tôi vẫn không thay đổi – đó là tinh thần tận tâm, là trái tim luôn hướng về hành khách, là niềm tự hào mỗi khi cất cánh.
Có người từng hỏi tôi: “Anh có bao giờ cảm thấy mệt mỏi trong nghề bay không? Có bao giờ muốn dừng lại không?” Tôi chỉ mỉm cười. Đương nhiên, có những lúc tôi kiệt sức sau chuyến bay dài 12 tiếng, có những lần nhớ nhà da diết khi đón giao thừa trên bầu trời.
Nhưng chỉ cần một lần nhìn thấy nụ cười hạnh phúc của hành khách, một lần nghe tiếng trẻ con reo vui thích thú khi nhìn qua ô cửa sổ, tôi lại biết mình đang đứng đúng nơi mình thuộc về.
Ba mươi năm của Vietnam Airlines, hơn hai mươi năm của tôi – hai phần ba chặng đường ấy, tôi đã may mắn được đồng hành. Và dù ngày mai hay nhiều năm sau nữa, tôi vẫn muốn tiếp tục hành trình này, vẫn muốn khoác lên mình bộ đồng phục tiếp viên hàng không, vẫn muốn cúi chào hành khách với một câu nói quen thuộc:
“Hãng hàng không quốc gia Việt Nam, thành viên liên minh hàng không Skyteam, xin kính chào quý khách.”
Cuộc thi viết “Vietnam Airlines trong tôi là…” là nơi để mỗi cán bộ, nhân viên trải lòng, sẻ chia những ký ức, những khoảnh khắc khó quên trên hành trình đồng hành cùng “cánh chim xanh”. Thời gian nhận bài dự thi: Từ 26/3 đến 26/6/2025 Email nhận bài dự thi: contest@vietnamairlines.com |