[Vietnam Airlines trong tôi là] Giấc mơ xanh không tuổi

Từ những đêm hè nằm ngắm sao trên cánh đồng làng quê, một ước mơ trong trẻo đã nhen nhóm trong trái tim của chị Trần Huyền Trang 28, Đoàn Tiếp viên: đó là ước mơ được bay lên bầu trời, được là một phần của những đốm sáng lấp lánh. Ước mơ ấy từng trải qua thất bại, nước mắt và cả những tháng ngày rèn luyện không ngừng nghỉ. Nhưng chính sự kiên định đã đưa cô đến với Vietnam Airlines – nơi đã trở thành mái nhà thứ hai trong suốt hai mươi năm tuổi nghề.

BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Tôi lớn lên ở một vùng quê thanh bình, nơi lũy tre rợp bóng và những cánh đồng lúa bát ngát. Mùa hè đối với tôi là khoảng thời gian tự do vui chơi khắp xóm làng. Nhưng điều tôi nhớ mãi là những đêm hè, nằm dưới bầu trời đầy sao, ngắm nhìn những đốm sáng lấp lánh di chuyển chầm chậm. 

Lúc ấy, tôi không biết đó là máy bay, nhưng chúng thật kỳ diệu và cuốn hút. Chính những đêm ngắm sao ấy đã hình thành trong tôi một ước mơ trong trẻo, ước mơ được bay lên cao, được hòa vào bầu trời rộng lớn và được ngồi trong những đốm sáng ấy, những thứ mà lúc đó tôi chưa thể gọi tên.

Năm 2002, tôi quyết định thi tuyển vào Đoàn tiếp viên, một quyết định lớn lao mà tôi đặt cược cả thanh xuân vào giấc mơ của mình. Tuy nhiên, kết quả không như mong đợi. Ngày nhận được tin, tôi không kìm được nước mắt, cảm giác thất vọng bao trùm. Ước mơ bỗng chốc trở nên xa vời, nhưng tôi không cho phép mình từ bỏ. 

Ước mơ dù gặp nhiều khó khăn, nhưng tôi vẫn không từ bỏ (Ảnh: NVCC)

Tôi tự hỏi, nếu chỉ vì một lần thất bại mà từ bỏ, thì làm sao giấc mơ có thể trở thành hiện thực? Tôi tiếp tục luyện tập nghiêm túc, dành thời gian ôn luyện tiếng Anh, tập đi đứng, rèn luyện thể lực và tác phong. Mọi nỗ lực đều xuất phát từ niềm đam mê. Cuối cùng, cơ hội thứ hai đến và lần này tôi đã trúng tuyển. Giấc mơ tuyệt vời của tôi đã thực sự bắt đầu.

Tôi vẫn nhớ như in cảm giác lần đầu tiên khoác lên mình bộ đồng phục đỏ, màu của những giấc mơ, màu của bao ước vọng của thế hệ trẻ vào thời điểm đó. Lúc ấy, tôi chỉ là một cô gái 21 tuổi, ánh mắt ngập tràn ước mơ với trái tim rạo rực đầy khát vọng bay cao, bay xa. Từ khoảnh khắc ấy, Vietnam Airlines không chỉ là công việc, mà đã trở thành niềm tự hào trong lòng tôi.

Tôi từng được hỏi: “Đi bay mãi như vậy có bao giờ mệt không?” Có chứ. Nghề của chúng tôi không chỉ đặc thù về giờ giấc mà đôi khi còn phải xa gia đình trong những dịp quan trọng. Có những khi phải dậy từ 3 giờ sáng chuẩn bị cho chuyến bay sớm. Hay là những đêm giao thừa đón chào năm mới trên máy bay cùng các đồng nghiệp thân thương. 

Tuy vậy, Vietnam Airlines như một ngôi nhà thứ hai của tôi, nơi tôi được đào tạo bài bản về nghiệp vụ, từ việc nâng cao chất lượng dịch vụ đến cách phục vụ mọi hành khách, dù là thương gia hay hạng phổ thông. 

Vietnam Airlines đã trở thành ngôi nhà thứ hai của tôi (Ảnh: NVCC)

Tôi tự hào khẳng định, chính sự chuyên nghiệp trong từng điểm chạm với hành khách đã tạo nên sự khác biệt của Vietnam Airlines. Mỗi chuyến bay không chỉ là công việc mà còn là cơ hội để tôi học hỏi sự kiên nhẫn và thái độ lắng nghe. Đặc biệt, công tác xử lý tình huống khẩn cấp dạy tôi sự bình tĩnh tuyệt đối, một kỹ năng quan trọng trong nghề và trong cuộc sống.

Có lần tôi chăm sóc một cụ bà người Nhật bị chóng mặt giữa chuyến bay. Cụ nắm tay tôi thật chặt và thì thầm: “Thank you. You’re like my daughter.” Những lời ấy khiến tôi nghẹn ngào, bởi tôi cảm nhận được sự ấm áp của lòng biết ơn mà tôi đã trao đi. 

Và cũng có lần, sau chuyến bay dài từ Frankfurt về Hà Nội, một bé trai khoảng 7 tuổi nán lại ở cửa máy bay chỉ để nói với tôi: “Cô ơi, lớn lên con muốn được đi làm giống cô.” Ánh mắt ấy, nụ cười ấy, khiến tôi nhận ra rằng đôi khi, một khoảnh khắc giản đơn cũng có thể thắp sáng ước mơ trong trái tim ai đó.

Tôi vô cùng tự hào khi được là một phần của đội ngũ tiếp viên Vietnam Airlines, những người thầm lặng góp phần làm đẹp hình ảnh đất nước trên bầu trời quốc tế. Từng chuyến bay, từng nụ cười, từng ánh mắt tôi trao cho hành khách không chỉ là công việc mà là niềm vinh dự và trách nhiệm to lớn. 

Tôi luôn cảm thấy biết ơn công ty vì đã cho tôi cơ hội không chỉ được sống với đam mê, mà còn được gặp gỡ vô vàn con người tuyệt vời trên khắp thế giới, và nhìn thấy cuộc sống qua những ô cửa nhỏ từ độ cao 10.000 mét. 

Đôi khi, tôi tự hỏi nếu không phải là tiếp viên, tôi sẽ là ai? Câu trả lời đến thật tự nhiên và rõ ràng: tôi sẽ không còn là chính mình, không phải là người mà tôi đã mơ ước trở thành.

Nếu không trở thành tiếp viên Vietnam Airlines, tôi sẽ không còn là chính mình (Ảnh: NVCC)

Vietnam Airlines không chỉ là nơi tôi làm việc mà còn là nơi tôi trưởng thành, nơi lưu giữ những ký ức đẹp nhất, những bước chân rực rỡ nhất của tuổi thanh xuân. Trong suốt hai mươi năm qua, tôi may mắn được đồng hành cùng công ty, bay trên những chuyến bay đầy ý nghĩa và cảm nhận ngày càng sâu sắc tình yêu dành cho công việc này. 

Vietnam Airlines đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc đời tôi. Tôi cảm thấy may mắn vì đã được đồng hành suốt hai mươi năm cùng Vietnam Airlines. Và nếu có thể, tôi mong sẽ tiếp tục bay, không chỉ trên bầu trời mà trong những trái tim vẫn yêu nghề, yêu bầu trời như tôi.

  Cuộc thi viết “Vietnam Airlines trong tôi là…” là nơi để mỗi cán bộ, nhân viên trải lòng, sẻ chia những ký ức, những khoảnh khắc khó quên trên hành trình đồng hành cùng “cánh chim xanh”.

Thời gian nhận bài dự thi: Từ 26/3 đến 26/6/2025

Email nhận bài dự thi: contest@vietnamairlines.com

Tran Huyen Trang 28 - Doan Tiep vien
Share bài viết:

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chào mừng trở lại!

Đăng nhập vào tài khoản của bạn dưới đây

Lấy lại mật khẩu của bạn

Vui lòng nhập tên người dùng hoặc địa chỉ email để đặt lại mật khẩu của bạn.