Ngày thơ bé, tôi hay nhìn ngắm những vì sao lấp lánh và những cụm mây trắng bồng bềnh tinh khiết trôi lãng đãng trên trời và thầm ước mơ ngày nào đó sẽ được cưỡi mây ngao du sơn thuỷ. . . Tốt nghiệp đại học SFNN, cầm tấm bằng trong tay chạy khắp nơi xin việc, nhưng cánh cửa nào cũng đóng chặt, cũng khoá im ỉm. . . Những tháng ngày thất nghiệp đầy buồn lo và mệt mỏi nặng trĩu tâm can. . .
Rồi một lần đọc quảng cáo trên báo thấy VNA có tuyển dụng TVHK, tôi tràn đầy hy vọng, hồi hộp nộp đơn dự tuyển. Trải qua 4 vòng thi tuyển gắt gao đòi hỏi rất cao về ngoại hình, ngoại ngữ, và thể lực, cuối cùng tôi và hơn 50 người đã được lựa chọn trên tổng số hơn ngàn thí sinh tham dự. Sau sáu tháng huấn luyện khắt khe, tôi đã trở thành cô TVHK của hãng hàng không quốc gia Việt Nam, đầy tự hào và kiêu hãnh mặc bộ áo dài đồng phục chính thức bước chân vào ngôi nhà chung của VNA.
Có ai đó đã hỏi tôi sao dạo này chăm chụp hình, chăm đăng bài lên Facebook vậy, câu trả lời là vì khi giật mình nhìn lại tôi thấy mình đã đi qua một thời tuổi trẻ, mái tóc xanh ngày nào giờ đây đã điểm bạc, và chặng đường ta đi qua đã có 30 năm gắn bó với một tình yêu bất diệt—VNA. Tôi bỗng thấy sợ một ngày nào đó sẽ phải trút bộ đồng phục bao năm nâng niu, bao năm gắn bó mà không được mặc lại nữa, không bao giờ được ngồi vào chiếc ghế dành riêng cho TVHK nữa, cũng chẳng bao giờ được bước chân lên buồng lái nữa, dù chỉ là mang lên cho cơ trưởng ly cà phê đắng nghét trong chuyến bay đêm, hay ngồi yên lặng ở ghế sau nhìn tổ lái bận rộn liên lạc với mặt đất, mắt lơ đãng ngắm nhìn ánh đèn đêm sáng rực phía bên dưới và phong cảnh hùng vĩ tuyệt đẹp trong những chuyến bay xuyên đêm qua bờ biển Địa Trung Hải, ngắm đỉnh núi Fuji quanh năm tuyết phủ, hay chiêm ngưỡng vẻ nguy nga tráng lệ của thành Paris rực rỡ trong ánh nắng chiều. . . Ngày ấy rồi sẽ đến, sẽ chỉ còn lại là những bâng khuâng tiếc nuối quãng thòi gian tươi đẹp và thấy tự hào vì mình đã có những tháng ngày thật đẹp, những khoảnh khắc vô giá trong cuộc đời. . .
Bất cứ công việc nào cũng đều có niềm vui và những nỗi buồn, những nụ cười đan xen cũng những giọt nước mắt. Nếu ai đó cho rằng TVHK là một công việc nhẹ nhàng, đi mây về gió, chắc chắn người ấy sẽ không thể tưởng tượng ra những lúc tiếp viên bị khách hàng trút toàn bộ cơn thịnh nộ chuyến bay bị muộn giờ, những cay đắng tràn mi mắt khi bị mắng vì hệ thống giải trí bị hỏng, món ăn khách lựa chọn không còn, hay đơn giản là ghế khách ngồi đã hết chỗ đựng hành lý. Là TVHK, chắc chắn ai cũng đã ít nhất một lần chạy vào bếp ấm ức hay âm thầm khóc nghẹn vì những trận cuồng phong vì một lý do nào đó bỗng nhiên đổ ập lên đầu mình. Để rồi sau đó lại gạt nước mắt, tô lại son, dặm lại phấn và lại nhoẻn cười thật tưoi như chưa từng buồn bã, lại nhẫn nại nhặt từng cọng rác, dọn thật sạch toilet sau khi khách sử dụng, hay lặng lẽ với tay tắt màn hình, đắp lại cái chăn khách ngủ say làm xô lệch. . . Những chuyến bay đêm dài lê thê khi cả vũ trụ chìm vào giấc ngủ, chỉ còn lại mình ta cùng đồng đội vẫn âm thầm đi dọc theo những hàng ghế để tắt những ngọn đèn đọc sách, hay chỉnh lại nhiệt độ khoang khách cho phù hợp, đưa hành khách vào giấc ngủ say. . .
Cứ lặng lẽ vậy thôi, tôi thấy mình đã từng bước trưởng thành và vững vàng hơn qua năm tháng, giá trị của người TVHK đã được tạo ra trong những thời khắc tưởng chừng rất yên bình ấy, và cả trong những thời khắc quyết liệt khi cả phi hành đoàn phải họp thật nhanh, quyết định chớp nhoáng khi chuyến bay buộc phải hạ cánh khẩn cấp vì vô số trục trặc xảy ra bất ngờ, hay là để giành giật lại mạng sống cho một ai đó bỗng rơi vào nguy kịch. . . Những lúc như vậy cần phải có một trái tim thật nóng, với một cái đầu lạnh để quyết định thật nhanh và thật sáng suốt. Để rồi sau tất cả những khoảnh khắc sinh tử ấy, phi hành đoàn lại mỉm cười cúi chào những hành khách đã hạ cánh bình an và chúc họ thật nhiều điều tốt lành trong cuộc sống. . .
Và chúng tôi lại tiếp tục hành trình của mình—Hành trình mang lại bình yên và hạnh phúc trên những chuyến bay. . .