[Vietnam Airlines trong tôi là…] Chàng tiếp viên hàng không 22 tuổi và những chuyến bay đầu đời

Nguyễn Hữu Hoàng Minh 78 – chàng tiếp viên 22 tuổi – lớn lên từ những câu chuyện bầu trời của bố mẹ. Giờ đây, trên chính hành trình ấy, anh viết tiếp ước mơ bằng cả trái tim tuổi trẻ, bằng tình yêu nghề lặng thầm và niềm tự hào được bay cùng màu áo Vietnam Airlines.

BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Tôi là Nguyễn Hữu Hoàng Minh 78, 22 tuổi, là một tiếp viên hàng không của VNA. Mỗi lần đứng trước gương trong bộ đồng phục chỉn chu, tôi vẫn còn bồi hồi bởi không tin rằng hành trình mình ấp ủ từ thuở nhỏ, giờ đã thành sự thật.

Anh Nguyễn Hữu Hoàng Minh 78 (Ảnh: NVCC)

Bố mẹ tôi đều là tiếp viên hàng không kỳ cựu của Vietnam Airlines. Những ngày thơ bé, tôi đã lớn lên cùng những câu chuyện rực rỡ sắc màu từ bầu trời của bố mẹ: về những nơi xa xôi, những con người xa lạ nhưng đầy tình thân ái, những chuyến bay xuyên đêm với ánh đèn lập lòe dưới cánh máy bay. Nghề này đã để lại ấn tượng mạnh trong tôi vì những đặc thù công việc riêng, không phải đi làm giờ hành chính như bao công việc khác và nhiều khi phải ăn uống, sinh hoạt thất thường. Nhưng điều đó lại luôn làm tôi muốn chinh phục và thử sức ở lĩnh vực này.

Dường như ước mơ được khoác lên mình bộ đồng phục ấy đã ngấm vào tôi như một định mệnh.

Tôi còn nhớ, hồi còn nhỏ, trong những bữa cơm hiếm hoi đầy đủ cả gia đình, bố mẹ thường kể cho tôi nghe về những chuyến bay xuyên lục địa, những lần hạ cánh xuống những thành phố xa lạ. Bố mẹ tôi thường nói đùa: “Nếu như sau này có được lựa chọn lại, bố mẹ vẫn sẽ chọn làm tiếp viên hàng không.” Không chỉ bởi những chuyến đi, mà bởi nghề này đã cho bố mẹ cơ hội được học hỏi, mở rộng tầm mắt, gặp gỡ đủ mọi nền văn hóa, và có những trải nghiệm mà ít nghề nào khác mang lại. Trong mỗi câu chuyện ấy, tôi cảm nhận được niềm yêu nghề sâu sắc, sự biết ơn và tự hào của bố mẹ đối với công việc đã gắn bó cả đời họ.

Với anh Minh, trở thành tiếp viên hàng không của VNA là tiếp nối sự nghiệp của bố mẹ anh. (Ảnh: NVCC)

Ngay từ khi còn học phổ thông, tôi đã tự nhủ rằng sẽ nối nghiệp bố mẹ, sẽ trở thành một tiếp viên hàng không chuyên nghiệp. Với tôi, làm tiếp viên hàng không không chỉ là một nghề, mà còn là một hành trình lớn để trưởng thành, để sống, để hiểu và để yêu cuộc đời rộng lớn ngoài kia.

Kỉ niệm tại Trung tâm huấn luyện bay (Ảnh: NVCC)

Và cuối cùng vào ngày 24/11/2023, sau một thời gian dài ôn luyện tiếng Anh cũng như chuẩn bị cho ngoại hình phù hợp với tiêu chuẩn của hãng, tôi chính thức nhận được thư trúng tuyển của Vietnam Airlines. Ngày nhận bộ đồng phục đầu tiên, tôi bày biện ra giường: áo sơ mi trắng tinh, quần âu phẳng phiu cùng chiếc cà vạt đồng phục. Khi tôi đang loay hoay thắt chiếc cà vạt còn vụng về để chuẩn bị cho chuyến bay thực tập đầu tiên, bố tôi bước vào. Ông đứng lặng một lúc, ánh mắt như ngấn nước. Bước tới, bố chậm rãi chỉnh lại cổ áo cho tôi, thoăn thoắt cài từng nút áo bằng đôi tay đã trải qua hàng ngàn chuyến bay. Khoảnh khắc đó, tôi cảm nhận được tình yêu thương âm thầm, niềm tự hào lẫn sự gửi gắm của ông. Hai bố con cùng nhau sửa soạn bộ đồng phục như chuẩn bị cho một hành trình trọng đại – hành trình của một thế hệ tiếp nối.

Nhận bằng khen tại Trung tâm huấn luyện bay VNA (Ảnh: NVCC)

Trong suốt quá trình qua, mỗi chuyến bay đối với tôi đều như một câu chuyện.

Ngoài những chuyến suôn sẻ, hành khách vui vẻ, đồng nghiệp ân cần thì cũng có những chuyến vô cùng căng thẳng. Khi thì phải chăm sóc hành khách mệt mỏi do vấn đề sức khoẻ, hay bực bội vì lý do cá nhân. Khi thì phải đối mặt với những vùng nhiễu động của thời tiết xấu khiến mọi thứ trở nên khó khăn hơn. Nhưng mỗi lần phải đối mặt với những tình huống ấy, tôi lại nhớ lời dạy của bố mẹ và hành trình bản thân đã cố gắng, nỗ lực đến nhường nào để chạm tay tới ước mơ. Và tôi luôn tự nhủ rằng, bản thân phải rèn luyện nhiều hơn nữa, phải kiên nhẫn hơn nữa, để không chỉ thực hiện công việc, mà còn để làm tròn một sứ mệnh.

Dù tuổi nghề mới chỉ vỏn vẹn vài tháng, nhưng tôi có cũng rất nhiều kỷ niệm đáng nhớ trên từng chuyến bay của mình. Kỷ niệm đặc biệt nhất đối với tôi có lẽ là chuyến bay đầu tiên xa nhà vào đúng dịp Tết Nguyên Đán. Đó là chuyến bay xuyên đêm từ Hà Nội đi Manila. Đêm 30 Tết, khi cả nhà quây quần bên mâm cơm, tôi lại một mình kéo vali ra sân bay. Trong lòng vừa háo hức, vừa thắt lại một nỗi nhớ mơ hồ. Khi máy bay cất cánh, nhìn qua cửa sổ, tôi thấy pháo hoa bừng sáng dưới đất, những đốm sáng nhỏ bé mà rực rỡ trong đêm đông. Một khoảnh khắc vừa đẹp vừa buồn.

Nhưng rồi, điều kỳ diệu xảy ra. Trên khoang khách, mọi người chúc Tết nhau bằng những nụ cười thân thiện. Các tiếp viên cùng nhau tổ chức một buổi giao thừa nhỏ ngay trên máy bay, có bánh chưng gói nhỏ, có lì xì đỏ rực, có cả những lời chúc vang lên bằng nhiều thứ tiếng. Hành khách và tiếp viên, người lạ với người lạ, bỗng trở thành gia đình. Tôi bỗng nhận ra, dù ở đâu, chỉ cần có tình người, có sự sẻ chia, thì Tết vẫn ở đó, ấm áp và trọn vẹn. Khi đó, nỗi nhớ gia đình của tôi như phần nào được xoa dịu bởi không khí ấm áp, sự hoà đồng và tình người bao la trên chuyến bay.

VNA trao tặng Nhà tình nghĩa cho các gia đình chính sách có hoàn cảnh khó khăn (Ảnh: NVCC)

Những tháng vừa qua tuy ngắn ngủi, nhưng đã dạy cho tôi biết thế nào là trách nhiệm, là lòng kiên nhẫn, là sự ân cần, tận tâm tận lực. Tôi hiểu rằng nghề tiếp viên không chỉ đẹp ở vẻ ngoài hào nhoáng, mà còn đẹp bởi sự hy sinh thầm lặng: những cái Tết xa nhà, những giờ bay dài đằng đẵng, những nụ cười luôn phải giữ dù mệt mỏi chồng chất. Và hơn hết, là tình yêu vô điều kiện với con người, với thế giới rộng lớn ngoài kia.

Hành trình của tôi mới chỉ bắt đầu.

Trước mắt tôi còn bao chuyến bay dài, còn biết bao miền đất chưa từng đặt chân tới, còn biết bao câu chuyện đợi được khám phá. Nhưng tôi tin rằng, với tình yêu nghề cháy bỏng, với những bài học đã và đang tiếp nhận mỗi ngày, tôi sẽ trưởng thành hơn từng chuyến bay, sẽ viết tiếp câu chuyện của mình trên bầu trời cao rộng.

Và trong tim tôi luôn có một lời hứa: sẽ trở thành một tiếp viên xuất sắc, không chỉ để thoả mãn ước mơ cháy bỏng của mình, mà còn để tiếp bước những công lao của bố mẹ. Bởi tôi biết, tôi đã chọn đúng con đường của mình.

Chào bầu trời. Chào những hành trình. Tôi – chàng trai 22 tuổi, tiếp viên hàng không mới vào nghề, xin được bay mãi với những giấc mơ của mình. Tiếp nối tình yêu nghề từ gia đình, tôi tự hào khoác lên mình màu áo Vietnam Airlines, và sẽ bay mãi với cả trái tim, như một sứ mệnh của tình yêu và niềm tự hào dân tộc.

Nguyễn Hữu Hoàng Minh 78
Share bài viết:

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chào mừng trở lại!

Đăng nhập vào tài khoản của bạn dưới đây

Lấy lại mật khẩu của bạn

Vui lòng nhập tên người dùng hoặc địa chỉ email để đặt lại mật khẩu của bạn.