[Vietnam Airlines trong tôi là…] 35 phút giữa bầu trời: Khi buồng lái và cabin cùng một nhịp đập

Một chuyến bay đêm tưởng chừng bình thường chỉ 35 phút đã trở thành hành trình khó quên đối với tiếp viên trưởng Bùi Lệ Uyên 1 – Đoàn Tiếp Viên – khi sinh mệnh của một thai phụ trẻ được đặt vào tay cả phi hành đoàn. Qua sự phối hợp giữa tiếp viên và buồng lái, đặc biệt là tinh thần trách nhiệm của cơ trưởng Phạm Thanh Tuấn, bài viết là một minh chứng sống động cho trái tim nghề nghiệp luôn đặt hành khách làm trung tâm của những cánh Sen Vàng.

BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Đọc bài viết “Vietnam Airlines trong tôi là…: Hành trình trưởng thành cùng bầu trời” của cơ trưởng Phạm Thanh Tuấn trên Vietnam Airlines Spirit, tôi không khỏi xúc động. Có lẽ với những người trong nghề làm việc trên bầu trời, mỗi chuyến bay không chỉ là một hành trình đưa đón hành khách từ điểm A đến điểm B, mà còn là những câu chuyện về sự sống, tình người, sự phối hợp nhịp nhàng và tinh thần trách nhiệm.

Tôi nhớ chuyến bay Vinh – Hà Nội vào đêm 8/3 mấy năm trước, cất cánh lúc 21h15. Thời gian bay chỉ 35 phút, tưởng chừng rất ngắn ngủi, nhưng đó lại là một hành trình khiến tôi không bao giờ quên. Tôi là tiếp viên trưởng, còn cơ trưởng chuyến bay chính là anh Phạm Thanh Tuấn – người mà hôm nay tôi được đọc những dòng chia sẻ đầy tâm huyết về nghề nghiệp của anh.

Tiếp viên trưởng Bùi Lệ Uyên 1 và các đồng nghiệp. (Ảnh: NVCC)

Sau khi cất cánh khoảng 10 phút, máy bay bắt đầu giảm độ cao để chuẩn bị hạ cánh. Do ảnh hưởng của không khí lạnh và gió mùa, máy bay xóc mạnh hơn bình thường. Đột nhiên, một đồng nghiệp báo với tôi có hành khách đang mang thai 6 tuần bị đau bụng dữ dội và phát hiện ra máu rất nhiều sau khi vào phòng vệ sinh.

Tôi lập tức đến chỗ hành khách. Cô ấy còn rất trẻ, hoang mang và khóc nức nở. Cô ấy đang mang thai đứa con đầu lòng. Cô kể rằng, trước chuyến bay đã hơi đau bụng, nhưng nghĩ chỉ bay 30 phút nên cố gắng. Cô không ngờ lại xảy ra chuyện trên máy bay.

Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, an ủi cô ấy hít thở sâu và động viên rằng chỉ còn 5–10 phút nữa là máy bay sẽ hạ cánh, chúng tôi sẽ gọi bác sĩ và xe cấp cứu để sơ cứu ngay cho cô sau khi máy bay hạ cánh. Nhưng trong đầu tôi lúc đó là hàng loạt câu hỏi: Máy bay đang giảm độ cao để hạ cánh rồi, có nên phát thanh tìm bác sĩ? Có nên vào buồng lái báo cáo cơ trường ngay không? Liệu điều đó có ảnh hưởng đến quá trình hạ cánh của phi công?

Rồi tôi quyết định phát thanh khẩn tìm bác sĩ trên chuyến bay. Không ai có chuyên môn y khoa, nhưng may mắn có một hành khách là chuyên gia tâm lý. Chị ấy tình nguyện đến ngồi cạnh và trấn an cô gái, cùng với một tiếp viên nữ của tôi túc trực bên cạnh hỗ trợ suốt thời gian hạ cánh.

Lúc ấy, chuông báo từ buồng lái vang lên. Tôi vào ngay và gặp cơ trưởng Phạm Thanh Tuấn. Hóa ra, anh vẫn giữ kết nối âm thanh với cabin suốt quá trình giảm độ cao và đã nghe thấy lời phát thanh của tôi. Ngay lập tức, anh chủ động liên hệ với đài kiểm soát không lưu để yêu cầu xe cứu thương và bác sĩ sẵn sàng khi máy bay hạ cánh. Tôi không khỏi thầm cảm phục sự chuyên nghiệp, tỉnh táo và trách nhiệm của anh. Khi máy bay tiếp đất an toàn, xe cấp cứu đã chờ sẵn ở cửa máy bay. Nữ hành khách được đưa đi bệnh viện ngay lập tức.

Đó là chuyến bay cuối cùng trong ngày của phi hành đoàn sau bốn chặng bay. Ai cũng thấm mệt, nhưng cảm giác nhẹ nhõm khi nhìn thấy cô gái được đưa đi cấp cứu kịp thời khiến mọi nỗi vất vả như tan biến.

Ngày hôm sau, về nhà rồi mà tôi vẫn không yên tâm. Tôi gọi cho cô gái hỏi thăm. Giọng cô còn yếu, nhưng cô thông báo rằng bác sĩ đã kịp thời xử lý, nhau thai có dấu hiệu bong, nhưng phôi thai vẫn an toàn trong tử cung. Chỉ mong em bé trong bụng sẽ lớn lên thật khỏe mạnh! Cô và gia đình biết ơn cơ trưởng và phi hành đoàn nhiều lắm.

Buổi sáng hôm đó, cơ trưởng Phạm Thanh Tuấn cũng đã nhắn cho tôi hỏi thăm tình hình sức khoẻ hành khách. “Đêm qua em ngồi đến 2 giờ sáng, một phần vì mệt, một phần vì thương cô bé hành khách”. Tôi đã thông báo lại cho cơ trưởng Tuấn là sức khoẻ hành khách đã ổn.

Chỉ 30 phút trên bầu trời, tưởng ngắn ngủi, nhưng cũng có thể là cả một cuộc hành trình sinh tử. Chúng tôi hiểu rằng không phải lúc nào cũng có thể xử lý tình huống như ở mặt đất. Sự thay đổi áp suất, điều kiện thời tiết, và giới hạn về thời gian, không gian khiến mọi hành động đều phải thật chính xác và có trách nhiệm.

Qua câu chuyện này, chúng tôi mong hành khách, đặc biệt là các chị em phụ nữ đang mang thai, những hành khách có tiền sử về bệnh tật khi đi máy bay hãy chia sẻ với nhân viên hàng không, với chúng tôi về tình trạng sức khỏe của mình, bởi điều đó có thể giúp chúng tôi hỗ trợ kịp thời khi có sự cố xảy ra. Sự cẩn trọng ban đầu sẽ giúp đảm bảo an toàn tuyệt đối cho cả hành trình.

Tôi nhớ mãi câu nói của cơ trưởng Phạm Thanh Tuấn trong bài viết: “Mỗi hành khách đều như người thân của mình, chỉ cần mình an toàn là họ được an toàn, mình thoải mái là họ cũng thoải mái, cứ cố gắng làm tốt từng chuyến bay”.

Cơ trưởng Phạm Thanh Tuấn. (Ảnh: NVCC)

Chia sẻ của cơ trưởng Phạm Thanh Tuấn, sự nỗ lực cố gắng làm tốt mỗi chuyến bay của phi hành đoàn là minh chứng cho tinh thần nghề nghiệp của chúng tôi, những người khoác trên mình đồng phục Vietnam Airlines luôn sẵn sàng đặt an toàn tính mạng và sự bình yên của hành khách lên hàng đầu, bằng cả sự chuyên nghiệp và một trái tim đầy nhân ái và trách nhiệm, để mỗi hành trình dù chỉ vài chục phút vẫn luôn là một chuyến bay trọn vẹn nghĩa tình.

Bui Le Uyen 1 - Doan Tiep vien
Share bài viết:

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chào mừng trở lại!

Đăng nhập vào tài khoản của bạn dưới đây

Lấy lại mật khẩu của bạn

Vui lòng nhập tên người dùng hoặc địa chỉ email để đặt lại mật khẩu của bạn.