Dưới đây là nội dung chia sẻ của chị Vũ Thị Mai Loan.
“Ngày hôm ấy, có nắng trong tim tôi
Trên chuyến bay từ SYDNEY về HÀ NỘI, chúng tôi nhận được thông tin sẽ có khách đặc biệt (WHST – khách nằm cáng) với tình trạng chấn thương não. Chúng tôi đã tiến hành lập nhóm, họp chi tiết về tình trạng của khách, ôn lại quy trình phục vụ khách nằm cáng, đưa ra cả những phương án trù bị cho những tình huống có thể đột xuất phát sinh trên chuyến bay.
Trước chuyến bay, khách được đưa lên máy bay nằm trên cáng có bác sĩ và con gái đi cùng. Chú gần như hôn mê, mắt nhắm nghiền…chỉ khi lúc đặt lên cáng trên máy bay, lót chăn và thắt dây an toàn cố định lại thì chú kêu đau.
Tổ tiếp viên trợ giúp nhân viên mặt đất ở sân bay và bác sĩ khi đưa khách lên máy bay, lắp cáng và liên tục đi lại quan sát trên chuyến bay, hỗ trợ những vật dụng cần thiết ngay khi bác sĩ yêu cầu.
Sau khi tạm ổn công việc trên chuyến bay, tranh thủ lúc các hành khách khác nghỉ ngơi, với cương vị là Tiếp Viên Trưởng chịu trách nhiệm của chuyến bay này, tôi đã xuống hỏi thăm tình hình của chú và có thời gian trò chuyện lâu hơn với con gái chú đi cùng.
Em đã mở lòng chia sẻ, sau bao nhiêu năm làm việc vất vả bên Úc, em đã có thể định cư và đưa bố mẹ sang chơi để nếu ông bà thích ở lại, em sẽ tiến hành xin thủ tục định cư cho ông bà để có thể gần tiện chăm sóc ông bà.
Nhưng sau 2 tháng ở tại Úc, ông đã nhớ nhà muốn về lại Việt Nam; chưa kịp về thì ông đã bị đột quỵ gây chấn thương não. Bố em đã phải nằm bệnh viện 3 tháng nhưng không còn khả năng cứu chữa nên bệnh viện đã trả về để gia đình đưa về quê hương …
Khi kể đến đây, giọng em nghẹn lại và nói “Ngày xưa em vất vả còn nghèo không thể lo được cho bố mẹ, đến bây giờ em ổn định được hơn chút; định báo hiếu bố mẹ mà bây giờ ông lại như vậy. Em đau xót lắm.”
Nghe đến đây, tất cả chúng tôi, lúc đó, không ai ngẩng lên nhìn em vì chỉ sợ nếu không kìm chế được cảm xúc, cũng sẽ rơi nước mắt.
Không khí như chùng lại. Sau đó, tổ tiếp viên đều im lặng, cũng không biết có thể nói được gì để có thể chia sẻ được với nỗi đau quá lớn này của em. Nhưng sau đó, tổ tiếp viên không ai bảo ai, mỗi người đều lặng lẽ và âm thầm bày tỏ sự chăm sóc và đồng cảm với cô bé ấy.
Có bạn thì đi vào bếp pha 1 cốc trà ấm mang ra, nói “em uống ít trà cho đỡ lạnh”. Có bạn thì vào làm hộp mỳ nóng, động viên “em không đói cũng cố ăn còn có sức đưa ông về chứ”. Có bạn thì loay hoay đi tìm thêm chăn, cùng bác sĩ kê thêm chèn cho chú, sợ lúc máy bay qua vùng nhiễu động sóc, người chú cọ vào cáng sẽ làm chú đau hơn…Và cứ thế trong suốt chuyến bay, dù công việc rất bận chăm sóc hơn 300 hành khách trong 9 tiếng với con số 11 tiếp viên, nhưng lúc nào tổ tiếp viên cũng cắt cử 1 người gần khu vực đó quan sát, hỗ trợ bác sĩ và em trong quá trình chăm sóc chú.
Có bạn tiếp viên, ngồi lắng nghe em tâm sự, kể về những kỷ niệm với bố, như một sự đồng cảm sâu sắc. Bạn ấy biết trong lúc này, chỉ cần có người lắng nghe, đó là sự chia sẻ chân thành đáng giá nhất để em có thể vơi bớt đi phần nào nỗi buồn đang chất chứa trong lòng!
Đến lúc gần hạ cánh, tôi thấy có bạn tiếp viên chuẩn bị túi nilon nhỏ gọn gàng, xếp vào mấy cái bánh mì và ít bơ. Bạn nói “lát em ý sau khi hạ cánh sẽ đưa bố đi xe cứu thương từ sân bay về thẳng Hải Phòng, nên em chuẩn bị ít bánh mì, sợ lúc em ý mệt và đói còn có gì ăn tạm trên đường về chị ạ…”
Cứ như vậy, đến lúc hạ cánh, tổ tiếp viên ở lại thêm gần 1 tiếng hỗ trợ bên mặt đất tháo cáng, đưa chú xuống xe cứu thương chờ sẵn, hỗ trợ về thủ tục nhập cảnh…Đến khi hoàn toàn xong hết thủ tục, chúng tôi mới yên tâm chào tạm biệt em để kết thúc nhiệm vụ.
Em cám ơn tổ tiếp viên rất nhiều và tôi không hiểu sao, giây phút ấy thấy thực sự xúc động…
Dẫu biết rằng, các tiếp viên của Vietnam Airlines đã được đào tạo bài bản, liên tục được tham gia những lớp học Dịch vụ nâng tầm để nâng cao thêm kiến thức, kỹ năng…góp phần nỗ lực đưa Vietnam Airlines trở thành hãng hàng không 5 sao, nhưng hôm nay, khi chứng kiến tổ tiếp viên, trong đó thậm chí có các em còn rất trẻ chỉ mới sinh năm 2000 – 2001, nhưng các bạn ấy đã biết chăm sóc khách thực sự tận tâm, lấy tình cảm và sự chân thành của mình để làm việc.
Những “Điểm Chạm Dịch Vụ” hay “Điểm Chạm Khách Hàng” cũng giống như một câu nói “Những gì xuất phát từ trái tim sẽ đi được đến trái tim…”, ngày hôm nay, các bạn tiếp viên trong tổ chúng tôi đã thực sự đã chạm được đến trái tim của hành khách!
Vietnam Airlines đang nỗ lực cải tiến từng ngày từng giờ, từ ngũ máy bay hiện đại, sự thay đổi liên tục về thức uống và chu kỳ các bữa ăn đa dạng phong phú, các combo về giá vé linh hoạt hay những ưu đãi cho khách hàng… Nhưng có lẽ Vietnam Airlines đã rất thành công khi đào tạo được nhân viên, đào tạo được về yếu tố nòng cốt nhất là CON NGƯỜI.
Những khoá học đào tạo, lớp học Nâng Tầm Dịch Vụ giai đoạn 1-2-3, những slogan của Vietnam Airlines như: “Khách Hàng Là Trung Tâm” đã trở thành kim chỉ nam mỗi ngày thấm dần và thấm nhuần vào tư tưởng, vào hành động của từng nhân viên. Để ngày hôm nay, với cương vị là một tiếp viên trưởng, tôi thấy thật xúc động và tự hào khi thấy các tiếp viên trong tổ yêu nghề, nhiệt huyết và thực sự chân thành!
Các bạn đã thật sự vui cùng niềm vui của khách hàng, chia sẻ nỗi buồn với khách hàng và chào đón hành khách bước vào ngôi nhà của Vietnam Airlines như chào đón một người thân.”
*****************
Thưa chú !
Ai xa quê mà lòng không khắc khoải, không đau đáu nỗi nhớ khi:
“Sóng vỗ dưới thân tàu không phải sóng quê hương
Trời từ nay chẳng xanh màu xứ sở”
Ngày hôm nay, trên chuyến bay này, máy bay này là ngôi nhà của chú, bầu trời này là bầu trời quê hương của chú.
Vietnam Airlines không chỉ đơn thuần là một hãng hàng không, là một chuyến bay mà còn là cầu nối đang đưa chú quay về với gia đình – quê cha đất mẹ đang trông đợi chú từng ngày từng giờ…
Và khi con gái chú nói lời cảm ơn và tạm biệt, cháu nhận thấy trong ánh mắt ấy, tuy vẫn rất buồn, nhưng đã có sự thanh thản hơn và cảm động khi đón nhận được sự chia sẻ chân thành.
Và với cháu, hôm nay cháu cũng chợt thấy, bỗng nhiên có Nắng ở trong tim!
Chúng cháu xin được chúc chú Bình An !
VNA sẽ luôn là cầu nối để đưa người dân VN ra với thế giới và đưa những con người ấy trở về với quê hương
Bài viết xúc động quá, mong anh/chị/em tiếp viên luôn giữ lửa nhiệt huyết và quan tâm tới khách như vậy
Mình thật sự xúc động. Cảm ơn chị Mai Loan.