Chạm vào miền di sản xứ sở Triệu Voi

Nam Lào là vùng đất mang vẻ đẹp kết tinh giữa sự nguyên sơ của thiên nhiên và chiều sâu văn hóa của xứ Triệu Voi. Không ồn ào hay phô trương, nơi đây cuốn người ta vào những gam màu tĩnh lặng nhưng đầy sức sống: làn sương buổi sớm trên núi cao, dòng sông lững lờ dưới nắng, những cánh rừng thăm thẳm và nhịp sống an hòa ở các bản làng. Thiên nhiên và con người hòa quyện tạo nên một miền đất vừa bình yên vừa bí ẩn, để bất cứ ai đặt chân tới cũng cảm nhận được sự mộc mạc, hiền hòa và nét đẹp bền bỉ đã tồn tại qua năm tháng.

BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Nằm trong chuỗi hoạt động chào mừng 50 năm Quốc khánh nước CHDCND Lào (02/12/1975 – 02/12/2025), Tổng Lãnh sự quán nước CHXHCN Việt Nam tại Pakse, tỉnh Champasak đã mời Tạp chí Heritage phối hợp tổ chức Photo Tour quảng bá du lịch Lào từ ngày 21 đến 28/11/2025. Với sự tham gia của các travel blogger và nhiếp ảnh gia nổi tiếng từ 3 miền Bắc – Trung – Nam, cùng đại diện Trung tâm Xúc tiến Du lịch tỉnh Quảng Trị, đoàn Photo Tour mang theo sứ mệnh đồng hành cùng nước bạn trong việc lan tỏa vẻ đẹp thiên nhiên, văn hóa và lịch sử của các tỉnh miền Nam và Trung Lào.

Photo Tour là sự kiện quan trọng nằm trong chuỗi hoạt động chào mừng 50 năm Quốc khánh nước CHDCND Lào

Đây là lần thứ 2 Heritage đưa các Nhiếp ảnh gia đến với đất nước Lào xinh đẹp và yên bình (lần đầu năm 2018), nhưng là lần đầu tiên hoạt động này có tham gia của cơ quan ngoại giao Việt Nam cùng chính quyền các tỉnh ở nước bạn, cũng là lần đầu tiên có số lượng NAG đông đảo nhất với 1 chuyến đi nước ngoài. Tổng lãnh sự quán Việt Nam, Sở du lịch tỉnh Champasak và Khammuoan đã đón tiếp đoàn hết sức trọng thị và chu đáo.

Bà Tạ Phương Dung – Tổng lãnh sự Việt Nam tại Pakse, CHDCND Lào (thứ 4 từ phải sang) đón tiếp đoàn Photo Tour

Hành trình Photo Tour bắt đầu tại cửa khẩu Bờ Y, nơi cột mốc biên giới mở ra chặng đường dài hơn 1.200km đường bộ xuyên qua những nếp núi, cao nguyên và rừng già của miền Nam Lào. Cảm giác vừa háo hức, vừa lo lắng trào dâng trong lòng tôi, bởi đã từng nghe không ít câu chuyện về những cung đường gập ghềnh, ổ voi nối tiếp nhau, có lúc xe phải bò từng chút một. Với người mới đặt chân đến Nam Lào lần đầu, lời kể ấy càng làm tôi hồi hộp và nhịp tim đập nhanh hơn bao giờ hết.

Quả thật, những pha xóc đến mức thiết bị quay chụp cầm trên tay rung theo từng nhịp bánh xe, khiến ai nấy không khỏi bồn chồn và phải cố chợp mắt để quên đi cơn say. Nhưng cảm giác lâng lâng khó chịu ấy nhanh chóng được xoa dịu khi mọi người bắt đầu trò chuyện, chia sẻ kinh nghiệm, trêu đùa nhau bằng những câu chuyện rất đời thường. Có lúc cả đoàn cùng bật cười vì một câu nói vu vơ, hay chìm vào những cuộc trò chuyện về nghề, về những chuyến đi đã qua. Không khí thân tình khiến quãng đường bớt nặng nề, và từng cây số dần trở thành niềm hứng khởi.

Vượt qua chặng đường vất vả, cảnh sắc bỗng đổi khác: những dãy núi sừng sững, làn gió cao nguyên lồng lộng, và ngôi làng ven đường ở Sekong (tỉnh Champasak) hiện ra bình dị với hoa dã quỳ, cỏ hồng và hoàng hôn vàng trải rộng trên mái nhà sàn. Đó là những thước phim đầu tiên, nhẹ nhàng mà đầy cảm hứng.

Những đứa trẻ đá bóng dưới nắng chiều rực rỡ

Ấn tượng đầu tiên của tôi về đất nước này chính là sự mến khách của người dân. Gặp ai cũng mỉm cười, gặp ai cũng chào, ánh mắt hiền hòa và chân thật. Người dân Lào dường như có một năng lượng rất riêng – chậm rãi mà ấm áp, nhẹ nhàng đủ để khiến người đối diện cảm thấy luôn được chào đón. Điều khiến tôi xúc động nhất là cách họ dành tình cảm đặc biệt cho người Việt, như thể chúng tôi không phải là khách phương xa ghé chơi, mà là những người anh em trở về nhà. Trong khoảnh khắc ấy, tôi chợt nhớ đến câu thơ của Bác Hồ, và cảm nhận rõ rằng đó không chỉ là lời thơ, mà là tấm lòng chân thành đã thấm vào từng nụ cười, từng cái bắt tay:

“Việt – Lào 2 nước chúng ta
Tình sâu hơn nước Hồng Hà, Cửu Long”

Tờ mờ sáng hôm sau, xe đưa chúng tôi lên Paksong – vùng đất của cà phê và những dòng thác kỳ vĩ. Bình minh ở farm cà phê Đào Hương là khoảnh khắc không thể quên – sương phủ trắng các luống cà phê, người dân thong thả thu hoạch, nhà máy vận hành trong tiếng máy khô và mùi cà phê rang thoang thoảng khắp không gian. Để bắt kịp từng giây nắng đẹp, các nhiếp ảnh gia phải chạy liên tục giữa các khu vực, đổi ống kính liên tục và len vào những góc hẹp chỉ vừa đủ một người đứng.

Cao nguyên Bolaven chào đón chúng tôi bằng những tuyệt tác thiên nhiên của mình –  thác Tad Fane với dòng thác đôi rơi tự do xuống vực sâu hun hút, và Tad Gneuang, nơi dòng nước trắng xóa đổ tầng tầng lớp lớp giữa thung lũng phủ rêu xanh. Có những khoảnh khắc, để giữ được góc máy mong muốn, chúng tôi phải đứng chơi vơi trên những cây cầu treo lơ lửng, chao đảo trước sức nặng của người đi, gió và sương thổi mờ cả ống kính; nhiều người chọn trượt zipline để tác nghiệp, ghi lại hình ảnh thác từ trên cao. Mệt, hồi hộp, nhưng mỗi bức hình thu về đều khiến tim ngập tràn phấn khích.

Thác Tad Gneuang kỳ vĩ

Tại Tad Fane, tôi cũng thử sức mình với trải nghiệm có một không hai: trượt zipline băng qua 2 đầu thác giữa không trung. Khi lao vút qua khoảng không, gió tạt vào mặt mang theo hơi nước lành lạnh, tôi ngỡ như đang hòa cùng nhịp đập của cao nguyên Bolaven – mạnh mẽ, hoang sơ và đầy thách thức. Nhấp một ngụm cà phê bản địa ở độ cao gần 300m, với tôi khi ấy cà phê không chỉ mang vị đậm, đắng, mà còn có chút run rẩy của adrenalin còn chưa kịp tan, có mùi rừng núi quện trong hơi sương và cảm giác tự hào khi vượt qua một điều nằm ngoài vùng an toàn của chính mình.

Thưởng thức cà phê trên độ cao 300m ở thác Tad Fane

Hành trình tiếp tục đưa chúng tôi đến những lát cắt văn hoá Champasak – từ làng dệt Saphai với tiếng khung cửi đều nhịp và điệu múa đón đoàn hồn nhiên của trẻ nhỏ, đến chùa Wat Chomphet nơi nổi tiếng với bức tượng Phật cao 30m, được dự lễ buộc chỉ cổ tay theo nghi thức cầu may truyền thống của Lào.

Chùa Wat Chomphet nơi nổi tiếng với bức tượng Phật cao 30m

Có lẽ ấn tượng nhất đối với tôi là khoảnh khắc đón bình minh tại Wat Phou, Di sản Văn hóa Thế giới được UNESCO công nhận. Khi rạng đông còn e ấp phía sau dãy núi, ánh sáng đầu tiên khẽ chạm vào những phiến đá cổ đã nhuốm màu thiên niên kỷ. Bóng các sư sãi trong lễ khất thực Tak Bat in dài trong sương sớm, tiếng bước chân khẽ chạm đất, tiếng thì thầm của những lời nguyện, và sự thành kính lan ra như làn hương vô hình. Tôi gần như không dám cử động mạnh, sợ làm vỡ đi cái tĩnh lặng thiêng liêng đang bao trùm khắp không gian.

Đền Wat Phou trước lúc bình minh ló rạng

Chúng tôi như lạc vào miền thiêng khi điệu múa Apsara bắt đầu. Những cánh tay vũ công chậm rãi, mềm mại như lụa, mà vẫn đầy sức mạnh của một truyền thuyết lâu đời. Từng nhịp xoay, từng chuyển động của đầu ngón tay như gợi mở câu chuyện của những vị thần, của dòng chảy văn minh từng thấm vào từng tảng đá nơi đây. Wat Phou không chỉ là một di tích, mà là kí ức đang sống, một cuốn sử thi được kể bằng ánh sáng, bằng mùi hương đất, và nhịp thở của cả một nền văn hóa.

Vũ điệu truyền thống Apsara

Rời Wat Phou, chúng tôi xuôi về miền sông nước 4.000 Islands: thác Li Phi dữ dội, những chiếc cầu treo rung nhè nhẹ giữa dòng chảy cuộn xoáy, rồi hoàng hôn đỏ au trên Don Khon – Don Det, nơi Mekong trải dài phẳng lặng đến mức tưởng như không có điểm kết thúc. Khi tưởng như thiên nhiên đã dồn hết sự mạnh mẽ vào Li Phi, thì thác Khone Phapheng lại hiện ra với vẻ hùng vĩ: tiếng nước đổ như sấm, hơi nước bốc lên trắng xóa, khiến cả đoàn phải hét to mới nghe được nhau giữa âm vang của đất trời.

Điểm cuối của hành trình Nam Lào là nơi rất đặc biệt – Vườn quốc gia Hin Nam Nô (tỉnh Khammouane), Di sản thiên nhiên thế giới được UNESCO công nhận ngày 13/7 vừa qua, cùng với Phong Nha – Kẻ Bàng hình thành nên Di sản thế giới liên biên giới đầu tiên của 2 quốc gia Việt – Lào. Đường vào rừng kéo dài cả ngày, đoàn thấm mệt khi phải băng suối, vượt dốc và phải đeo trên mình những balo nặng trĩu thiết bị. Phần thưởng chờ đón chúng tôi vô cùng xứng đáng: kỳ quan hang Xe Bang Fai, nơi dòng sông xanh thẳm chảy xuyên lòng núi, và thác Xieng Lue trắng tinh khôi giữa rừng nguyên sinh. Mọi mệt mỏi tan biến, nhường chỗ cho sự choáng ngợp trước thiên nhiên nguyên sơ.

Thiên nhiên nguyên sơ tại Vườn quốc gia Hin Nam Nô, Di sản thiên nhiên thế giới được UNESCO công nhận

Trong suốt chuyến đi, đoàn tôi may mắn có sự đồng hành của anh Quý và anh Kẹo, cán bộ của Sở Thông tin, Văn hóa và Du lịch tỉnh Champasak; bạn Nám, cán bộ Sở Ngoại giao tỉnh Khammouane. Họ luôn là những người dậy sớm nhất và đi ngủ muộn nhất; ngày nào cũng 3 – 4 giờ sáng đã gọi nhau chuẩn bị, và đến tận nửa đêm mới yên tâm chốt lại lịch trình để sẵn sàng cho ngày hôm sau. Dù mệt đến đâu, tất cả vẫn giữ nụ cười trên môi, hỏi han sức khỏe chúng tôi trên hành trình, đôn đáo chạy trước để dẫn đường và đứng sau để bảo đảm cả đoàn không ai bị bỏ lại.

Nhìn lại quãng đường hơn 1.200km từ điểm đầu cửa khẩu Bờ Y tới khi đoàn dừng chân ở cửa khẩu Cha Lo (Quảng Trị), tôi hiểu rằng hành trình này không đơn thuần là một chuyến đi tác nghiệp, mà còn là minh chứng cho sự lăn xả, bền bỉ và dẻo dai của các nhiếp ảnh gia luôn sẵn sàng đối mặt với mọi thử thách để bắt trọn khoảnh khắc. Đằng sau mỗi bức ảnh đẹp là buổi bình minh chưa kịp ăn sáng, những đoạn đường dài khiến chân tay rã rời khi trở về khách sạn lúc trời đã tối mịt. Thế nhưng, chính sự đón tiếp nồng hậu và chu đáo mà những người bạn Lào dành cho chúng tôi, cùng vẻ đẹp thiên nhiên hoang sơ và kỳ vĩ đến mức khiến người ta sững lại, đã tiếp thêm sức mạnh để cả đoàn bước tiếp. Có lẽ đó cũng là điều khiến mỗi chúng tôi, dù mệt, vẫn luôn cảm thấy lòng mình đầy ắp vì đã sống trọn vẹn trong hành trình xứng đáng từng km đi qua.

Thông tin về chương trình Photo Tour Heritage – Nam Lào 2025 có tại các trang tin điện tử:

Ảnh: Photo Tour Heritage - Nam Lào, Bài: TTNB Heritage
Share bài viết:

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chào mừng trở lại!

Đăng nhập vào tài khoản của bạn dưới đây

Lấy lại mật khẩu của bạn

Vui lòng nhập tên người dùng hoặc địa chỉ email để đặt lại mật khẩu của bạn.