Chuyến bay VN36 về Việt Nam thực ra cũng là một cơ duyên khi bà của hai bạn nhỏ cũng chính là hành khách trên chuyến bay VN37 với hành trình Hà Nội – Frankfurt trước đó. Trong khoảng thời gian đầu của chuyến bay lần này, các bé rất ngoan và xung quanh có nhiều hành khách khác nên chúng tôi vẫn theo thường lệ chăm sóc và phục vụ hành khách như bình thường.
Khi bắt đầu đổi ca nghỉ, tôi được các đồng nghiệp kể chuyện hai bé khóc vì nhớ mẹ nên trong ca trực các bạn đã thay phiên nhau bế và dỗ dành. Đúng lúc ấy, tôi thấy bà cháu bế bé hai tháng đang quấy khóc nên liền hỏi thăm xem bạn nhỏ liệu có đói hay cần thay bỉm. Bà cháu kể rằng vừa cho bé ăn xong nhưng vẫn khóc.
Theo cảm nhận của một người mẹ, tôi nói chắc cháu nóng vì mặc nhiều áo nên có đề nghị cởi bớt áo cho bé. Là một người mẹ, tôi hiểu mỗi lần con khóc chính là lúc sữa mẹ về và con thèm hơi sữa mẹ. Tôi xin bà cháu để được bế bé một chút thì như một phản xạ tự nhiên, bạn nhỏ liền rúc tìm hơi mẹ. Vì cháu mới ăn xong nên tôi bế bé vỗ lưng để bạn nhỏ ợ hơi sữa. Thú thực, trên áo tôi đến giờ vẫn còn mùi sữa của con trên vai.
Khi ấy, bà cháu mới chia sẻ rằng hai tay đều tê và mỏi rã rời bởi bế cháu suốt từ thời điểm mẹ cháu gửi đến giờ vì bé quấy quá. Khi hỏi nói chuyện với bà cháu, tôi được biết do lo sợ dịch bệnh lây lan tại châu Âu nên bố mẹ cực chẳng đã đành phải gửi con về ông bà ngoại ở Hải Phòng để chăm sóc hộ. Do công việc mà bố mẹ không thể về cùng hai con được. Trên chuyến bay, chị lớn ba tuổi cũng đôi lúc khóc đòi vì nhớ mẹ. Tiếp viên liền mang thêm đồ chơi trong khi bà vỗ về cháu.
Các thành viên trong tổ cùng nhau thay phiên nhau bế và vỗ về bé (Ảnh: NVCC).
Khi bế và ru bạn nhỏ hai tháng tuổi, tôi dường như cảm nhận được phần nào nỗi niềm của mẹ hai bé. Chắc chắn chị sẽ rất nhớ, thương và không muốn rời xa con. Vì bất đắc dĩ nên mẹ phải làm vậy thôi, mong rằng hai bạn nhỏ sẽ thông cảm cho cái khó của cha mẹ.
Sau khi ru bạn nhỏ ngủ say, tôi đặt bé ngủ để tiếp tục nhiệm vụ phục vụ các hành khách trên chuyến bay và không quên nhắc các bạn tiếp viên chú ý quan tâm, chăm sóc ba bà cháu. Cứ khoảng 30 phút là bé lại tỉnh dậy và khóc. Tiếp viên trưởng Cẩm Tú 9 và các thành viên trong tổ cùng nhau thay phiên nhau bế và vỗ về bé.
Kết thúc hành trình gần 12 giờ đồng hồ, máy bay hạ cánh xuống sân bay Nội Bài vào lúc 6h10’ sáng. Ba bà cháu có người nhà đón ngay tại cửa nên chúng tôi yên tâm phần nào.
Trên đường về, hình ảnh hai đứa trẻ, đặc biệt là bé hai tháng cứ đọng mãi trong suy nghĩ của tôi. Thương bố mẹ bé một phần mà thương hai bạn nhỏ ngàn lần bởi dù mới chỉ ba tuổi và hai tháng tuổi đã phải xa vòng tay cha mẹ. Hy vọng rằng dịch bệnh mau chóng tiêu tan để các bé sớm được về bên vòng tay cha mẹ và gia đình lại được hội ngộ trong tình yêu thương!