Tôi sẽ chẳng bao giờ quên những chuyến bay đầu ngày khởi hành từ 3h sáng và chỉ kết thúc khi… Tôi cũng không nhớ điểm dừng nữa bởi chuyến nọ nối tiếp chuyến kia, dòng người dường như không ngớt. Số lượng hành khách lớn nên hầu như năm nào cũng có sự cố xảy ra với tần suất dày đặc, đó là tình trạng khách đi trễ, khách đi nhầm ngày, nhầm chuyến bay… Vì vậy, quầy vé giờ chót trở nên “hot” hơn bao giờ hết khi lúc nào cũng đông nghịt người ghi tên sổ chờ để sẵn sàng chờ đón những tấm vé may mắn có được từ những sự cố của những hành khách khác. Tuy nhiên, cả ngày đôi khi không giải quyết được một chỗ giờ chót nào khiến nỗi thất vọng hiện rõ trên khuôn mặt của những người đang đợi.
Tôi vẫn nhớ như in ngày 10 tháng 2 năm ngoái (ngày mùng 6 Tết). Vì hôm đó vừa là Chủ nhật, lại đúng vào ngày cuối cùng của dịp Tết nên hành khách nô nức trở về với công việc và học tập. Đồng hồ đã điểm gần nửa đêm và sắp sửa qua ngày mới, sân bay vẫn nhộn nhịp, hàng dài hành khách vẫn kiên nhẫn đứng ở quầy vé giờ chót để chờ đợi tấm vé may mắn. Những trường hợp tội nhất là những gia đình có người già và trẻ nhỏ. Mặc dù quy định phải ưu tiên cho họ nhưng chỗ trống trên tàu bay lại không có nhiều như vậy.
Ký ức của tôi vẫn lưu giữ hình ảnh một gia đình bốn người đã chờ đợi nhẫn nại từ sáng sớm đến tối mịt vẫn không có chỗ. Người mẹ đã xếp hai cái vali cạnh nhau rồi để con nằm ngủ trên đó. Dù chỉ được đắp chiếc khăn mỏng nhưng em bé vẫn ngủ ngon lành. Hình ảnh đáng yêu với cảm xúc êm ấm đến nao lòng đã được tôi ghi lại và chia sẻ với các đồng đội tại VNA. Khi bức hình được chia sẻ trong Group chung của đơn vị, cấp lãnh đạo của chúng tôi đã yêu cầu rà soát số lượng khách đang chờ chỗ. Ngay sau đó, hai chuyến bay tăng chuyến được khởi tạo để phục vụ hành khách. Mang niềm vui vỡ òa thông báo đến hành khách tại quầy vé giờ chót, mọi người hò reo như thể đội tuyển U23 Việt Nam chiến thắng. Tôi sẽ chẳng bao giờ quên những giọt nước mắt khi ấy, thời điểm kết thúc một mùa cao điểm của chúng tôi.
Năm nay Tết đến sớm, năm 2020 chỉ vừa trôi qua có một vài ngày mà mà không khí của Tết cổ truyền ngập tràn các góc phố. Ông trời thật biết chiều lòng người khi thời tiết không nắng không mưa. Bên ly cafe, tôi nhìn ra con đường sạch bong quen thuộc thường ngày ngang qua, hồi tưởng lại một năm trôi qua với nhiều niềm vui, nỗi buồn. Một năm với những điều đã làm được và những dự định còn đang dở dang. Một năm với những điểm đến mới, gặp gỡ những con người thú vị.
Và tôi biết chắc rằng, những ai đang làm ở những bộ phận tuyến trước như chúng tôi, giờ đây đang tất bật lo toan, chuẩn bị cho gia đình một cái Tết thật đủ đầy. Bởi lẽ thời điểm mà mọi gia đình sum vầy bên nhau thì cũng là lúc chúng tôi ngày đêm phục vụ những “chuyến bay đoàn viên” mà đôi khi không còn khái niệm về thời gian nữa, chỉ đến khi sực nhớ ra thì giao thừa đã cận kề.
Hình ảnh các gia đình bay về sum họp cùng nhau đã là hình ảnh vô cùng quen thuộc với chúng tôi. Cảm giác chạnh lòng là có thật, nhưng niềm vui lan toả cũng luôn hiện hữu. Khoảnh khắc nụ cười trên môi cùng nước mắt tuôn rơi thật sự khó tả biết bao. Với những người tuyến trước như chúng tôi, cơ hội được chứng kiến những khoảnh khắc thiêng liêng ấy chính là niềm hạnh phúc.
CNMT