“Anh nghe thông tin các em đi cách ly tập trung. Cố gắng em nhé, mọi thứ sẽ ổn thôi!” – Giám đốc chi nhánh Miền Trung là người đầu tiên thông báo cho tôi điều không một ai mong muốn.
Mắt tôi như nhòe đi, thời gian dường như ngừng trôi và mọi thứ như ngưng đọng lại… Một cảm giác hoang mang lo lắng ập đến, đầu óc trống rỗng. Phải mất một khoảng thời gian khá dài tôi mới trấn tỉnh, lấy can đảm gọi thông báo cho gia đình nhờ chuẩn bị tư trang.
Đó là một ngày đầu Thu tháng 8 trong xanh, những ngọn gió buồn thôi không réo rắt. Xe cứu thương của trung tâm y tế đón tôi cùng một số bạn “nhập ngũ” ở Trường Tiểu học Nguyễn Khuyến thuộc huyện Núi Thành, một khu cách ly tập trung khá xa nơi tôi ở. Mất khoảng 25 phút chạy xe, chúng tôi đến nơi, lần lượt từng người tay xách nách mang khệ nệ bưng bê hành lý tư trang “Check-in” phòng.
Chúng tôi được bố trí một phòng bên phải của tầng hai khu cách ly. Đêm đó là một đêm dài. Tôi không thể nào ngủ được, không phải vì lạ nhà mà vì lo sợ. Nếu như dương tính với Covid-19 thì gia đình tôi sẽ như thế nào, công việc tại sân bay sẽ ra sao?. Cứ thế cả đêm trăn trở, bất an với những suy nghĩ miên man không lời giải đáp.
Cái nóng của đêm cuối hạ vẫn hầm hập, oi bức. Trên chiếc giường đơn chật chội, trở mình qua lại cũng khiến người lã đi vì mệt, xen lẫn nỗi lo lắng, hoang mang. Trong mơ hồ chập chờn của giấc ngủ, đoàn tàu Bắc – Nam ầm ầm kèm tiếng còi kéo báo hiệu băng trên đường ray gần đấy như đất trời dậy sóng, như sấm rền làm tôi giật mình choàng tỉnh. Ngơ ngác nhìn quanh, bình tâm lại: “Mình đang ở trong khu cách ly tập trung, mình không sao cả, sẽ ổn thôi, sẽ ổn!” -Tôi tự trấn an mình, rồi lại trăn trở mãi đến khi dần chìm vào giấc ngủ. Đêm đầu tiên của tôi như thế.
Tôi đã trải qua 10 ngày tại đây, và đã dần thích nghi với nó. Điều đầu tiên cần tuân thủ nghiêm ngặt là khẩu trang hai lớp 24/24 trên khuôn mặt kể cả khi đi tắm. Giờ ăn chia ra mỗi người một góc, số lượng tập trung được chia theo khoảng thời gian lệch nhau để tránh mở khẩu trang cùng một lần.
Cô bé cùng phòng dường như bấn loạn khi lần đầu sống cuộc sống cách ly, nguyên cả ngày đầu tiên không chịu ăn uống và sợ tắm gội. Phải mất đến vài ngày trấn an dỗ dành và cả “hăm dọa” các kiểu, nó mới chịu ăn uống và cởi mở với mọi người.
Cho đến hôm nay, khi chị em dần thân hơn, cô bé mới thốt lên: “Chị ơi, em chưa nhìn thấy hết mặt của chị, sợ sau này gặp chị em mình gặp nhau khó nhận ra nhau!”. Tôi cũng ngớ người, hóa ra, đã 10 ngày trôi qua tôi cũng chưa nhìn lại gương mặt của mình.
Chúng tôi sẽ thực hiện cách ly 14 ngày nơi đây, cũng là 14 ngày tạm rời công việc tại sân bay Chu Lai thân yêu, nơi mà giai đoạn trước Covid-19 chúng tôi đã dành hai phần ba thời gian ở đó mỗi ngày cho đợt cao điểm hè.
Ngay khi nhận thông tin về cách ly, cả Chi nhánh Chu Lai (VCL) chỉ với 5 CBNV, có đến 03 trường hợp là F1 và 02 trường hợp F2. Trong bối cảnh toàn thành phố Đà Nẵng gần như bị “ngăn sông cấm chợ”, mọi hoạt động gần như “tê liệt”, Trưởng chi nhánh VCL như ngồi trên đống lửa.
Phương án nhân sự được hỗ trợ từ các Chi nhánh sẽ gặp phải phần nào khó khăn trong việc di chuyển, trong khi các chốt ở hai đầu đã được thiết lập. Phương án khả thi đầu tiên chúng tôi nghĩ đến là điều khiển từ xa qua hệ thống Ultraview dưới sự hỗ trợ của ban DVHK. Tuy nhiên, việc xử lý các bất thường ở sân bay nhất thiết phải có một nhân sự Đại diện hãng.
Sau một khoảng thời gian “cân não” của các lãnh đạo, cuối cùng với sự hỗ trợ của Pacific Airlines, Lãnh đạo các cấp đã điều động nhân viên Pacific Airlines đại diện cho VNA xử lý các tình huống bất thường, phát sinh tại sân bay. Phải nói rằng trong vô vàn khó khăn ấy sự hiện diện của “người anh em” Pacific Airlines như một chiếc phao cứu hộ trong một khoảng thời gian ngắn nhất, gấp rút nhất.
Tuy vậy, đồng hành với khó khăn nan giải về nhân sự tại Chi nhánh, chị em chúng tôi vẫn thường xuyên dõi theo các chuyến bay đi đến của chi nhánh với tư thế sẵn sàng làm việc online như đã briefing trước đó.
Cuối cùng TCT cũng bố trí hai nhân sự từ Pleiku và Cam Ranh hỗ trợ cho VCL. Các bạn phải thực hiện bay nối chuyến về hai đầu HAN và SGN để di chuyển đến Chu Lai, chúng tôi thở phào nhẹ nhỏm.
Tôi thầm cảm ơn các anh chị đồng nghiệp đã không ngại nguy hiểm để cùng VCL, cùng cả CNMT và toàn TCT vượt qua giai đoạn khó khăn này.
Tin vui nối tiếp tin vui khi chúng tôi nhận được thông tin kết quả xét nghiệm lần 1 “âm tính”. Cảm giác hy vọng về mức độ an toàn ập đến. Lần đầu tiên kể từ ngày “nhập ngũ”, chúng tôi thả lỏng người và tự “kích hoạt” trạng thái bình thường mới sau chuỗi ngày sống trong lo lắng, hoang mang. Càng cảm thấy được nguồn năng lượng dồi dào hơn, khi vẫn là anh – Giám đốc CNMT Đào Mạnh Kiên, người đầu tiên nhắn tin chúc mừng: “Anh nghe tin anh chị em âm tính lần 1, vui quá. Em và các bạn cố gắng nhé!”.
Điều không may mắn khi bỗng nhiên trở thành đối tượng F1-F2 trong cơn đại dịch, nhưng lại vô cùng may mắn khi bên cạnh chúng tôi vẫn có sự quan tâm, động viên khích lệ của các anh chị em đồng nghiệp từ CNMT, HDQ, KSC, DVHK, PSC, SCC… đặc biệt là Mrs Hà Thu Nga Phó ban DVHK, vẫn luôn dõi theo, hướng dẫn chúng tôi thực hiện công việc online trôi chảy, nhẹ nhàng.
Chỉ còn vài ngày nữa là đủ 14 ngày, chúng tôi sẽ rời khỏi nơi đây. Nơi ít nhiều ghi dấu bao nhiêu kỷ niệm, bao trạng thái buồn vui. Nơi đây, chúng tôi nhận được vô vàn ân huệ từ tất cả mọi người, những người thân quen vả cả những người chưa một lần gặp mặt. Những người bạn cùng phòng 10 thân thương, đến những “Anh Nuôi” hiền lành, vui tính, chịu khó chiều chuộng chúng tôi bữa chay bữa mặn, bữa cháo bữa cơm. Nơi chúng tôi rồng rắn xếp hàng chờ đợi có nước, chờ đợi đến lượt được tắm gội, đến lượt được nhận cơm… Đó là nơi chúng tôi được sống chậm lại, đủ để chiêm nghiệm về cuộc đời.
Cách ly không đáng sợ như chúng ta tưởng tượng, cách ly là một trải nghiệm, là một “học kỳ quân sự” bổ ích để chúng ta hiểu rằng: Sau tất cả những giông bão ngoài kia, mình thật sự hạnh phúc khi là một thành viên của VNA, và là người Việt Nam.
Ngoài kia, đất trời khoác lên một màu xanh tươi mới sau cơm mưa chiều cuối hạ, sự sống như được hồi sinh. Một ngày mới lại bắt đầu…
Ngoài kia, một ngày mới lại bắt đầu rồi. Nắng vẫn rực vàng, hoa vẫn thắm, vạn vật vẫn sinh tồn và phát triển. (Ảnh: NVCC).
Tạm xa nhé – mười bốn ngày thôi đấy nhé,
Chu Lai ơi, xin hãy đợi chúng tôi về.
Đón những chuyến tàu cất hạ ở hai quê
Cùng cả nước hát vang khải hoàn ca chiến thắng.