Khi những bản giao hưởng mùa thu dần khép lại, những chiếc lá vàng rơi xào xạc hoàn thành vai trò nhạc trưởng là lúc âm thanh của Ngày hiến chương ùa về.
Bản thân mỗi người sinh ra và lớn lên những khoảnh khắc trong cuộc đời đều gắn bó với hình ảnh những người thầy người cô – hay theo cách gọi của tôi là “Người dẫn bước trên mỗi hành trình sải cánh”. Đến với nghề là một cái duyên và hành trình của tôi trên chặng đường đó được truyền lửa bởi Cánh sen vàng – Cô giáo Mạch Ngọc Uyên – Trưởng bộ môn Kĩ năng phục vụ.
Có một điều đặc biệt với nghề Tiếp viên của chúng tôi là mỗi ngày sẽ được làm việc cùng những người đồng nghiệp mới và có thể thời gian lâu sau đó chúng tôi mới có cơ hội gặp lại. Thật tình cờ trên một chuyến bay vào cuối xuân, tôi đã được làm việc cùng cô. Với đôi mắt biết nói và nụ cười đầy ấm áp, cô đã làm tôi phải đặt câu hỏi trong những phút đầu gặp gỡ đầu tiên rằng “Có phải tôi đã tìm ra được hình mẫu mà bấy lâu nay đang tìm kiếm hay không?”. Và dĩ nhiên ngày làm việc hôm đó tôi đã tìm được câu trả lời cho riêng mình.
Những lời chia sẻ, những tâm sự hay gọi là “Câu chuyện về nghề” chính là chìa khoá làm tôi hình dung cô như người chị đang chỉ bảo cho những đứa em của mình. Nhưng có lẽ cái làm tôi ấn tượng nhất là sự tâm huyết và tận tâm của cô đối với hành khách trên chuyến bay thật thân thương, gần gũi mà sách vở cũng phải nhún nhường. Tôi hiểu đó xuất phát từ chính cái tâm với nghề và kinh nghiệm bấy lâu nay mà cô đã tích luỹ.
Tháng 11 đến mang trong tôi nhiều cảm xúc bồi hồi khó tả bởi tôi được gặp lại người chị, người đồng nghiệp mà tôi yêu mến. Lớp chúng tôi được thông báo là cô Uyên sẽ đảm nhận giảng dạy môn “Kỹ năng phục vụ” khoang hạng Thương gia mà tôi đang được đào tạo. Phải chăng như một sự tình cờ tôi lại có cơ hội được gặp cô ở một vai trò khác, lần này là người sẽ dạy tôi những bước đầu cơ bản trên chặng đường mới. Khoảng thời gian lần này đủ dài để tôi được học hỏi và lắng nghe từ cô nhiều hơn. Những tiết học trôi qua với tôi không chỉ là một bài giảng trên sách vở mà đó còn là cơ hội để chúng tôi chia sẻ và trao đổi những kiến thức về nghề.
Và chính những giây phút đó làm chúng tôi thêm biết ơn vì trên mỗi hành trình mới đều có các thầy cô luôn hỗ trợ và truyền lửa. Mỗi nghề đều có một điều trân quý và điều trân quý với nghề tiếp viên của chúng tôi là sự thấu hiểu. Cô hiểu chúng tôi mong muốn điều gì và muốn trở thành một người tiếp viên như thế nào? Ngày kết thúc khoá học cũng là lúc chúng tôi bắt đầu với hành trình thử thách ở vị trí mới cùng lời chúc đầy yêu thương từ cô “Hãy luôn giữ vững những kiến thức nền móng và tự tin hoàn thành thật tốt nhiệm vụ ở vị trị mới.”
Và nhân kỷ niệm 42 năm ngày Nhà giáo Việt Nam, tôi xin gửi lời cảm ơn chân thành đến các thầy, cô giáo của Đoàn Tiếp Viên và đặc biệt là cô giáo Mạch Ngọc Uyên đã luôn là những “Cánh sen truyền lửa” cho biết bao thế hệ tiếp viên Vietnam Airlines toả sáng để hoàn thành tốt nhiệm vụ.
Trên hành trình sải cánh đó chắc chắn sẽ có nhiều thử thách và gian nan nhưng với những kiến thức được truyền dạy cùng với sự chỉ bảo tận tình của các thầy, cô giáo, chúng tôi – những tiếp viên trẻ sẽ nối tiếp khát vọng để tự hào trở thành những đại sứ của Vietnam Airlines.
💙
☺️☺️☺️
Quá hay
Bài viết thật ý nghĩa
Rất hay
Hay
Quá đỗi tuyệt vời