“Không phải ai cũng đạt được ước mơ của mình, và thật may mắn khi mỗi ngày ước mơ của tôi đều trở thành sự thật…”. Những dòng phát thanh đầu tiên cất lên trong một clip quảng cáo của VNA năm nào, không biết vô tình hãy hữu ý, lại giống y chang những cảm xúc của tôi lúc này.
Cứ đến những ngày trực cao điểm Hè, lòng tôi lại rộn ràng và xốn xang với những cảm xúc lạ kỳ, khó tả. Tôi nhớ lại những ngày của 13 năm về trước – ngày đầu trở thành chuyên viên của Trung tâm Khai thác Nội Bài – NOC.
Năm 2010, khi bước qua cánh cổng trường đại học, cũng như bao sinh viên khác cầm trên tay tấm bằng tốt nghiệp, tôi háo hức và tim đập rộn ràng với công việc chính thức đầu tiên, tôi ấp ủ bao ước mơ, hoài bão về những gì mình sẽ cống hiến cho nơi này.
Tôi nhớ những ngày nào mọi thứ xa lạ và bỡ ngỡ, nhớ cả khoảnh khắc lúng túng khi không nhớ hết tên các đồng nghiệp, nhớ phải làm quen với từng đồ dùng và không gian làm việc mới chưa bao giờ được trải. Mà hôm nay, tất thảy đã trở nên quá đỗi thân thuộc, việc đi làm đã trở thành một điều hằng ngày của cuộc sống – đến nỗi chỉ một tuần không đi làm thôi đã thật sự là một thiếu vắng vô cùng. Phải chăng đây là cái người ta thường vẫn gọi – thói quen?
Còn nhớ lắm cái thời điểm chân ướt chân ráo bỡ ngỡ mới bước chân vào phòng, hiểu biết thì chưa nhiều, kinh nghiệm còn chưa có, công việc thì ngổn ngang và mọi thứ còn hoang mang, chưa được định hình rõ ràng, tôi khi ấy chỉ có thể dùng ba từ để diễn tả: thiếu tự tin.
Và mọi thứ còn thực sự choáng ngợp hơn khi tôi phải bắt tay chuẩn bị cho thời gian cao điểm của toàn công ty – Tết Nguyên Đán. Khối lượng tài liệu chuyến bay chồng chất với quá đỗi những trang tài liệu dày cộp cần phải thay thế, để hình dung rõ nhất – “Tài liệu chất cao che dáng em” – những câu từ chuẩn xác trong bài thơ mà chú Dương – nguyên trưởng Phòng Dịch vụ trên không – NOC năm đó viết về tôi trong ca trực mùng 2 Tết.
Mang tài liệu lên tàu bay, leo cầu thang với hai thùng tài liệu cả chục cân trĩu nặng mỗi bên tay, chịu thêm áp lực thời gian để cho chuyến bay đúng giờ, bỗng cảm thấy các cô gái như chúng tôi thật có sức mạnh phi thường. Công việc chuẩn bị những cuốn tài liệu này tưởng chừng đơn giản như “lao động chân tay” nhưng lại đòi hỏi sự tỉ mỉ và tập trung của mỗi cá nhân, vì chỉ cần update sai một chút thôi, cả chuyến bay đó sẽ trở nên mất an toàn.
Sau này, nhờ có sự trợ giúp của công nghệ, hệ thống tài liệu giấy đã được thay thế gần như hoàn toàn bằng tài liệu điện tử. Nhưng nếu được quay trở lại thời gian, tôi nhất định sẽ muốn trải nghiệm lại thời kỳ “tài liệu giấy” ấy, bởi nhờ có những tháng ngày tỉ mỉ, vất vả, tôi mới tích lũy được cho bản thân những kỹ năng tìm kiếm và tra cứu tài liệu nhanh gọn mà nếu chỉ thao tác tài liệu điện tử với 1 nút SYNC thôi thì khó có thể làm ngay được.
Kinh nghiệm dần được tích lũy, bản thân tôi cũng dần trở nên tự tin hơn, nhất là sau những trải nghiệm khó quên ở lớp “Điều hành bay cơ bản” tại Học viện Hàng Không- TP HCM. Gần 3 tháng, 9 anh chị em ở chung nhà, học chung lớp, đã giúp chúng tôi hiểu hơn về nhau, để đồng cảm, chia sẻ khi bất kì ai gặp khó khăn, dù là trong cuộc sống, trong học tập hay công việc. Đó là nền tảng để đến tận bây giờ khi cùng nhau làm việc, chúng tôi vẫn hỗ trợ, phối hợp và bọc lót tốt cho nhau.
Tôi may mắn được làm việc ở vị trí trực ban điều hành – nơi được coi là trung tâm điều hành, tiếp nhận và xử lý các vụ việc của VNA tại sân bay Nội Bài. Anh em chúng tôi vẫn thường nói đùa với nhau, rằng đi làm chỉ mong ca trực của mình “nhàn thật nhàn”, vì khi chúng tôi không bận rộn cũng đồng nghĩa hoạt động của VNA đang không có gì bất ổn.
Nói vui là thế, mong ước đôi khi vẫn chỉ là ước mong, biết bao sự cố chúng tôi đã phải phối hợp với các cơ quan, đơn vị xử lý, nào là chuyến bay divert, hạ cánh khẩn cấp vì lý do kỹ thuật hay hành khách cần hỗ trợ, nào là chậm hủy chuyến, rồi thời tiết, mưa bão… Thậm chí, có những ngày được ở nhà nghỉ ngơi “chăn ấm nệm êm”, ngó qua cửa sổ thấy trời mưa dông, tim tôi thắt lại khi nghĩ đến đồng nghiệp mình tại sân bay đang áp lực, đang vật lộn điều hành với sự xáo trộn lịch bay, với các cuộc điện thoại, tin nhắn, báo cáo…
Ăn uống không đúng bữa, có những ngày tăng ca 24 giờ liên tiếp làm việc không ngủ, đòi hỏi phải quản lý, điều chỉnh được cảm xúc và còn có cả lần tôi phải gạt nước mắt bỏ lại con trai sốt 40 độ lên đường hỗ trợ đồng nghiệp trong sự cố an ninh mạng ngày 29/7/2016 gây tê liệt hoàn toàn hệ thống điều hành, làm thủ tục tại sân bay Nội Bài… Nhờ có kiến thức, kinh nghiệm và kỹ năng xử lý tốt, bộ phận trực ban điều hành của chúng tôi luôn được lãnh đạo đơn vị ghi nhận và đánh giá cao.
Cũng như phần lớn người trẻ, tôi ngoài thời gian đi làm thì chẳng có giấc mơ nào day dứt và nông nổi như giấc mơ được đi – những chuyến đi dài hơn cả tuổi trẻ vì tháng năm kéo thanh xuân ta đi mãi, còn khát vọng đi cùng trời cuối đất có bao giờ cạn vơi?
Tôi luôn biết ơn và tự hào vì được là nhân viên của hãng Hàng không, đã có cơ hội trải nghiệm quãng thời gian thanh xuân 13 năm tươi đẹp và ý nghĩa khi được khám phá nhiều vùng trời, vùng biển, nhiều quốc gia thông qua những chuyến công tác hay du lịch, để được mở lòng đón nhận nhiều cảm xúc bất tận, để rồi cứ mải mê đi, mải mê nhìn ngắm, mải mê trải nghiệm và lắm lúc cũng nghĩ ngợi, khóc cười.
13 năm không phải là quãng thời gian quá dài nhưng cũng đủ để tôi – một người trẻ cảm nhận được sự trưởng thành hơn của chính bản thân qua công việc hiện tại và sự gắn bó giữa những thành viên trong ngôi nhà mang tên VNA – nơi tôi gặp được những người lãnh đạo, những đồng nghiệp tưởng là “người dưng công sở” thôi, nhưng lại mang cho tôi quá nhiều sự yêu thương và bài học sâu sắc nhất.
Làm sao có thể quên được những nụ cười khi nhìn thành quả của Tổng công ty đạt được sau cả một giai đoạn nỗ lực, những ánh mắt tự hào vì được làm việc với thế hệ tàu bay hiện đại và sang trọng bậc nhất thế giới, những niềm vui khi được tăng lương, thêm thưởng.
Làm sao tránh khỏi niềm xúc động khi chứng kiến sự đồng lòng, chia sẻ với công ty vượt qua khó khăn trong đại dịch Covid-19…Và nước mắt cũng đã có lúc rơi, đó là khi nghe tin đồng nghiệp mắc bệnh hiểm nghèo, phải lìa xa cõi đời sau một thời gian kiên cường chống chọi với bệnh tật, một sự mất mát quá lớn, một cuộc chia ly không có ngày gặp lại…
30 năm – một chặng đường dài phát triển của VNA. Để có được chặng đường ấy, tôi vô cùng biết ơn những cống hiến, tâm huyết của nhiều thế hệ lãnh đạo và bao lớp anh chị đi trước. Tôi mãi luôn trân trọng những giá trị, những tình cảm tốt đẹp và cảm động mà các đồng nghiệp trong đơn vị đã dành cho nhau, đồng thời tin tưởng sâu sắc rằng những tình cảm đó vẫn tiếp tục được vun đắp và luôn luôn là niềm tự hào của những thành viên trong đại gia đình VNA.
Xin nguyện lời kết bài viết bằng mong ước cháy bỏng của mình thông qua vài vần thơ:
Hãng hàng không 30 năm có lẻ
Vẫn vẹn nguyên một đóa sen vàng
Kiên cường vượt qua bao thách thức
Nâng tầm dịch vụ, sớm ngay thôi.
Cuộc thi “Khi tôi 30” được tổ chức nhằm chào mừng 30 năm thành lập Hãng hàng không Quốc gia Việt Nam. Cuộc thi được phát động từ nay đến ngày 31/7/2023 và được kỳ vọng sẽ là nơi toàn thể CBNV VNA Group (bao gồm cả CBNV đã nghỉ hưu) chia sẻ cảm xúc, kỷ niệm, ký ức… của mình về Hãng hàng không Quốc gia Việt Nam trong suốt quá trình gắn bó làm việc.
Các tác phẩm dự thi bao gồm các thể loại: Truyện ngắn, ký, ghi chép, thơ, bài hát. Trong đó mỗi bài dự thi được khuyến khích không quá 2.000 chữ, được viết bằng tiếng Việt hoặc tiếng Anh (có hình ảnh minh hoạ).
Rất yêu em, cô gái vừa xinh đẹp lại rất tài năng !
Chúc em gái luôn sải cánh bay cao, viết tiếp trang vàng, cống hiến cho VNA vươn tầm 5 sao :))
Bài viết rất chân thực, đầy ý nghĩa và rất xúc động. Chạm vào từng suy tư của đồng nghiệp trong VNA, đặc biệt đã truyền thêm cảm hứng cho mọi người nỗ lực làm việc tốt hơn nữa. Cảm ơn tác giả!
Một bài viết lắng đọng cảm xúc, vẫn giọng văn giản dị của em, một cô gái có tâm hồn nhẹ như mây với một trái tim ấm tình thân
yêu
Quá tuyệt vời
Tôi ko biết bạn nhưng đọc và cảm thấy rất yêu chất văn đầy tự nhiên và cảm xúc của bạn.
Đọc xong thấy yêu tác giả, yêu thêm cả “người dưng”
Ngày này 27 năm trước tôi đã đi những bước đầu đời vào VNA. Hôm nay, đọc xong bài viết này thấy bồi hồi và xúc động, cảm thấy rôn ràng và hồi hộp như thủa mới 20. Chúc VNA ngày càng lớn mạnh! chúc tác giả sức khoẻ cống hiến nhiều hơn nữa cho VNA!
Cử nhân bằng đỏ có khác, văn chương của bạn tớ vẫn bay bổng như xưa nhưng đã có phần lắng đọng, sâu sắc hơn rồi. Chúc bạn và Vietnam Airlines ngày càng phát triển, nâng tầm dịch vụ sớm như mong ước nhé.
Cám ơn người viết đã sẻ chia cảm xúc của biết bao người khác!
Đọc bài xong mà trào dâng cảm xúc. Dù ko còn làm ở VNA nữa, nhưng vẫn nhớ em-cô gái xinh xắn, cần mẫn ngồi cập nhật tài liệu năm nào, đc biết bao anh phi công yêu mến. Chúc em mãi xinh đẹp và cống hiến nhiều hơn nữa cho VNA nhé.
Thế hệ trẻ tài năng, tràn đầy nhiệt huyết và nhựa sống làm nên đẳng cấp Vietnamairlines!
Lâu lắm rồi mới đọc được bài viết chạm cảm xúc đến vậy. Xin cảm ơn tác giả.
Những cảm xúc rất chân thực, cảm động của người đồng nghiệp trẻ luôn nhiệt huyết, tận tâm với công việc và tình cảm với mọi người.
Đọc ko sót 1 từ trong bài của em, bài viết rất chân thật và đầy cảm xúc, yêu nghề, yêu đồng nghiệp sâu sắc. Chúc em gái đạt giải cao nhé.