14h50 ngày 26/3/2020, chuyến bay VN1396 của tôi cất cánh đưa hơn một trăm khách từ Thành phố Hồ Chí Minh đi Quy Nhơn. Giữa đại dịch, số lượng khách di chuyển ít hẳn. Ai cũng im lặng và trầm tư hơn. Tôi động viên các đồng nghiệp: Thôi, ít khách thì mình có cơ hội chăm sóc khách tốt hơn, để khi hết dịch, khách sẽ quay lại bay cùng mình…

Chuyến bay vẫn như thường lệ, kiểm tra an toàn – an ninh, nhận cung ứng, đón khách, chuẩn bị cất cánh. Công việc vẫn như vậy, nhưng Đại dịch – theo một cách nào đó, đã mang chúng tôi đến “gần” khách hơn. Nhìn nhận một cách lạc quan, hành khách đã hiểu được sự hiện diện của chúng tôi – những tiếp viên trên chuyến bay, không chỉ là “cơm bưng – nước rót” mà quan trọng nhất là để đảm bảo an toàn cho hành khách – cả trong mùa dịch lẫn trên những chuyến bay thường ngày.
Những ngày này, công việc dù nhiều nhưng đã không còn tất bật, tôi lặng ngắm các đồng nghiệp phục vụ những chai nước suối cho khách, đâu đó là những câu cảm ơn, những ánh mắt trìu mến dành cho những cô gái mạnh mẽ đang khoác lên mình bộ quốc phục – mặc cho sức hoành hành của “Cô Vy’ – vì tôi tin rằng sức trẻ của những cánh chim sẽ bảo vệ chúng tôi khỏi đại dịch, để đưa mọi người “đi đến nơi, về đến chốn”.


Tin rằng sức trẻ của những cánh chim sẽ bảo vệ chúng tôi khỏi đại dịch, để đưa mọi người “đi đến nơi, về đến chốn” (Ảnh: NVCC).
Thời gian bay không quá dài, nhưng tôi có cơ hội trò chuyện cùng với một nữ hành khách mang thai 32 tuần. Chị tâm sự rằng chị đang trên đường trở về quê sinh em bé cho gần để tiện cho nhà ngoại thăm nom, mấy hôm nay chị cứ lo vì nghe tin các chuyến bay bị huỷ do dịch bệnh khá nhiều. Tới lúc lên máy bay, nhìn thấy tiếp viên đứng chào đón khách, chị mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Tôi hỏi chị: “Đang có dịch mà đi lại như vậy chị có sợ không?”, chị chỉ cười: “Sợ thì cũng phải cố mà đi vì làm mẹ đơn thân mà, sanh ở Thành phố đâu có ai chăm nom đâu em. Mà cũng may là các em còn bay, chứ không chị ngồi xe về chắc sẽ mệt lắm.”. Bỗng dưng, tôi thấy khoé mắt mình cay cay, một phần vì thương chị, một phần vì cảm thấy tự hào về công việc mình đang làm…

Hạ cánh tại sân bay Phù Cát, sau khi đồng nghiệp của tôi hỗ trợ một hành khách sử dụng dịch vụ xe đẩy, trước khi quay đi, cô còn dặn dò: “Cảm ơn các cháu. Mùa dịch này, các cháu đi bay nhớ cẩn thận nhé!”. Đấy, tôi nói có sai đâu, đại dịch đã đưa những cánh chim tới gần với khách hơn, để sự quan tâm không còn là “đơn phương”, mà là “song phương”, Tiếp viên chăm sóc khách, khách cũng dành sự yêu thương cho Tiếp viên… Và sau chuyến bay này, tôi và các đồng nghiệp sẽ tin tưởng bước tiếp trên con đường mình đã chọn. Chuyện dịch bệnh sẽ vẫn cần thời gian để khắc phục, nhưng niềm tin và sự yêu thích công việc thì đã chắn chắn hơn nhiều rồi.
Tôi đã từng đọc được ở đâu đó rằng: “Hãy nhìn ra biển. Dù cho có bão tố, mưa giông, dù cho sóng to, gió lớn, sau tất cả, biển vẫn yên bình và tươi đẹp. Mọi khó khăn, dù nhanh hay chậm, sẽ qua, và vẻ đẹp của biển khơi sau cơn bão, bao giờ cũng đáng để mong chờ.”. Một lần nữa, tôi thầm cảm ơn cuộc đời đã cho tôi cơ hội được đeo màu cà vạt của Hãng hàng không Quốc gia, và sau cơn bão này, những cánh chim sẽ lại vùng vẫy khắp mọi phương trời. Cố lên nhé, những cánh bay của Humanitarian Airlines…