Tôi vào nghề năm 2008, mang theo niềm háo hức, nhưng cũng không ít lo lắng và bỡ ngỡ. Những chuyến bay đầu tiên của tôi không phải là những hành trình hoa lệ mà là chuỗi ngày thực tập đầy thử thách. Tôi vẫn nhớ như in khoảnh khắc lần đầu khoác lên bộ đồng phục Vietnam Airlines, đứng trước gương chỉnh lại từng chi tiết nhỏ, tự nhủ: “Mình đã thực sự trở thành tiếp viên hàng không!”.

bộ đồng phục Vietnam Airlines. (Ảnh: NVCC)
Nhưng giấc mơ bay chưa bao giờ dễ dàng. Tôi đối mặt với những quy trình nghiêm ngặt, những tình huống cần xử lý nhanh nhạy, và cả một thử thách không ai ngờ tới – say máy bay. Ngày ấy, mỗi lần cất cánh hay hạ cánh, tôi lại choáng váng, buồn nôn. Đỉnh điểm là một chuyến bay nội địa 4 chặng, tôi nôn đến 8 lần. Đến khi đồng nghiệp đưa cho tôi suất ăn, tôi cầm mà không nuốt nổi, nước mắt lặng lẽ rơi. Tôi tự hỏi, liệu mình có đủ sức theo đuổi nghề này không?
Nhưng rồi, Vietnam Airlines dạy tôi rằng: chỉ cần không từ bỏ, khó khăn nào cũng có thể vượt qua. Tôi tập quen với áp suất cabin, điều chỉnh chế độ sinh hoạt, học cách giữ bình tĩnh trong từng khoảnh khắc. Và từng chút một, tôi tìm thấy niềm vui trong công việc – nụ cười của hành khách, lời cảm ơn chân thành, những cái bắt tay động viên từ đồng nghiệp.
Sau khi hoàn thành 350 giờ bay nội địa, tôi chính thức được đặt chân lên những chặng bay quốc tế đầu tiên. Nếu những chuyến bay đầu đời là thử thách, thì bước ra thế giới là cánh cửa mở ra vô vàn điều mới lạ. Tôi đã cùng Vietnam Airlines trên hành trình kết nối những trái tim xa quê hương. Đó là những chuyến bay từ quốc tế về Việt Nam, nơi tôi chứng kiến những giọt nước mắt hạnh phúc khi hành khách được trở về sau nhiều năm xa cách.
Có một lần, trên chuyến bay từ châu Âu về Việt Nam, một người phụ nữ lớn tuổi vừa bước xuống máy bay đã bật khóc nức nở, ôm chầm lấy con trai mình. Bà run run nói: “Mẹ cứ sợ mình không về kịp để gặp con…”. Khoảnh khắc đó, tôi hiểu rằng Vietnam Airlines không chỉ đưa con người đến những vùng đất mới, mà còn mang cả yêu thương về nhà.
30 năm qua, Vietnam Airlines không chỉ chuyên chở hành khách mà còn gắn liền với những câu chuyện xúc động. Tôi từng chứng kiến một màn cầu hôn lãng mạn ở độ cao 10.000m, những em bé cất tiếng khóc chào đời ngay trên máy bay, và cả những chuyến bay đặc biệt trong đại dịch COVID-19. Trong đó, các chuyến bay giải cứu đồng bào hồi hương vẫn là ký ức không thể nào quên.
Chúng tôi khoác lên mình bộ đồ bảo hộ kín mít, làm việc suốt hơn 10 tiếng trong cabin chật hẹp. Có hành khách vừa xuống máy bay đã quỳ xuống cảm ơn, nói rằng họ đã chờ đợi giây phút này quá lâu rồi. Lần đầu tiên trong đời, tôi thấy rằng một chuyến bay không chỉ đơn giản là một hành trình, mà còn là niềm hy vọng, là sự sống, là cơ hội được trở về.

Vietnam Airlines trong tôi không chỉ là một hãng hàng không mà còn là một gia đình, một nơi chứa đựng bao kỷ niệm đáng nhớ. Đó là những buổi tập huấn khắc nghiệt, những chuyến bay thức xuyên đêm, hay chuyến bay bão táp khi bay qua vùng thời tiết xấu, là sự háo hức khi tới những điểm đến mới, là niềm vui khi thấy Vietnam Airlines vươn xa trên bản đồ hàng không thế giới.
30 năm – một hành trình không chỉ của những đôi cánh, mà còn của những trái tim yêu nghề, của những con người sẵn sàng cống hiến để mang đến những chuyến bay an toàn, ấm áp và tràn đầy yêu thương.

Cảm ơn Vietnam Airlines – vì đã cho tôi một bầu trời để bay, một giấc mơ để theo đuổi, và một gia đình để tự hào!
Cuộc thi “Vietnam Airlines trong tôi là…” là nơi để mỗi cán bộ, nhân viên trải lòng, sẻ chia những ký ức, những khoảnh khắc khó quên trên hành trình đồng hành cùng “cánh chim xanh”. Thời gian nhận bài dự thi: Từ 26/3 đến 26/6/2025 Email nhận bài dự thi: contest@vietnamairlines.com |