[Vietnam Airlines trong tôi là…] Cánh chim xanh nơi tim tôi

Từ tiếng máy bay tuổi thơ đến khoảnh khắc bắt tay Thủ tướng trong ngày khai trương nhà ga T3, hành trình của chị Đỗ Thị Nam Thanh – Chuyên viên ASOC, chi nhánh Đà Nẵng – là một lời khẳng định: với chị, Vietnam Airlines không chỉ là nơi làm việc, mà là mái nhà, là cánh chim xanh đã neo lại nơi tim chị từ thuở nhỏ cho đến hôm nay.

BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Có những điều trong đời người vụt qua như một cơn gió mát – thoảng nhẹ rồi biến mất, chẳng để lại dấu vết. Nhưng cũng có những khoảnh khắc đến như một định mệnh dịu dàng, âm thầm ghé lại, rồi neo đậu mãi nơi trái tim ta, không ồn ào mà bền bỉ như một ngọn lửa thầm lặng cháy.

Tôi vẫn nhớ như in những buổi chiều mùa hạ năm ấy. Trong căn nhà nhỏ vắng tiếng cười, khi bố mẹ tất bật ngược xuôi với công việc, lòng tôi cũng lặng yên đến lạ. Không gian xung quanh như đặc quánh, tĩnh lặng đến mức từng âm thanh nhỏ cũng trở nên vang vọng. Rồi bỗng chốc, “vút!” – một tiếng máy bay xé ngang bầu trời xanh thẳm. Âm thanh ấy khiến tim tôi khẽ rung lên. Nó không chỉ làm khuấy động khoảng lặng, mà còn gieo vào tôi một cảm giác kỳ diệu khó gọi thành tên.

Từ khoảnh khắc ấy, tiếng máy bay tưởng chừng ồn ào chỉ cách nhà tôi một vách tường mỏng lại trở thành âm thanh tôi mong ngóng nhất mỗi ngày, như một lời gọi thầm từ bầu trời xa xôi. Và thế là, một sợi dây vô hình đã kết nối tôi với bầu trời, với những cánh chim thép đang miệt mài vẽ những đường bay giữa tầng không. Tình yêu dành cho hãng hàng không quê hương cũng từ đó mà lớn dần theo năm tháng – âm thầm, bền bỉ, nhưng chưa bao giờ phai nhạt.

Năm tháng trôi qua, tôi lớn lên, bước lên sân khấu rực rỡ ánh đèn, cầm trong tay tấm bằng tốt nghiệp Đại học Kinh tế. Mọi người vỗ tay, chúc mừng, còn tôi thì lặng người trong khoảnh khắc ấy. Giữa niềm vui tưởng chừng trọn vẹn, bỗng hình ảnh những ‘chú chim xanh’ năm nào ùa về, làm tim tôi xao động.

Phải chăng, đam mê thật sự của tôi chưa bao giờ nằm trên những con số, mà là ở những chuyến bay xa, những con người đang ngày đêm cống hiến giữa không trung? Ngay lúc ấy, tiếng ‘vút’ năm xưa lại vang lên trong tâm trí tôi – như một lời thì thầm dịu nhẹ, nhắc tôi nhớ rằng: nơi tôi thuộc về, chính là bầu trời.

Tôi chọn đồng hành cùng Vietnam Airlines – không chỉ bởi đây là hãng hàng không quốc gia, mà bởi trong tôi, đó là biểu tượng của niềm tin, của lòng tự hào dân tộc, của một ước mơ đã được ươm mầm từ thuở bé thơ.

Ngày đầu tiên đi làm, tôi hồi hộp khoác lên mình tà áo dài xanh dịu mát, mái tóc búi cao gọn gàng, trái tim rộn ràng như lần đầu được chạm tay vào giấc mơ. Sau bao nỗ lực không ngừng nghỉ, tôi đã đặt chân vào nơi mình từng chỉ dám ngước nhìn – trở thành người đại diện cho một thương hiệu mang hình ảnh Việt Nam vươn mình giữa bầu trời thế giới.

Công việc mỗi ngày là những lần lắng nghe tâm sự, tiếp nhận góp ý, hỗ trợ hành khách bằng tất cả sự tận tâm. Tôi tỉ mỉ kiểm tra từng chi tiết nhỏ, âm thầm đảm bảo mọi thứ được hoàn hảo trước giờ cất cánh. Tôi hiểu rằng: sự an toàn và thoải mái của mỗi chuyến bay không nằm ở điều gì quá lớn lao, mà bắt đầu từ những điều tưởng chừng rất nhỏ.

Dẫu có những ngày mưa nặng hạt, hay những lần cất cánh muộn vì muôn vàn lý do, tôi vẫn nhận ra một điều không đổi – Vietnam Airlines luôn đặt nụ cười của hành khách lên hàng đầu. Giữa những biến động không lường, sự tận tâm vẫn âm thầm tỏa sáng như vệt nắng mỏng cuối trời sau cơn mưa.

Vinh dự được gặp gỡ Thủ tướng Phạm Minh Chính tại lễ khai trương nhà ga T3 sân bay quốc tế Tân Sơn Nhất. (Ảnh: NVCC)

Cuộc sống là một chuỗi nhân duyên, những năm tháng làm việc tại Vietnam Airlines tôi lại vô tình tìm thấy một người đồng nghiệp một người bạn tâm giao mà bản thân không ngờ sẽ gắn bó với tôi cả đời.

Thời gian cứ thế lặng lẽ trôi, cho đến một ngày tôi vô cùng may mắn khi được chọn tham dự lễ khai trương nhà ga T3 tại TP.HCM, nơi tôi có cơ hội gặp gỡ những nhà lãnh đạo tài ba của đất nước. Đặc biệt, khoảnh khắc tôi vô tình được bắt tay với Thủ tướng Phạm Minh Chính – một người mà trong tâm trí tôi, không chỉ là người lãnh đạo, là niềm tin và sức mạnh đoàn kết của dân tộc đã để lại một dấu ấn không thể nào quên.

Cái bắt tay tuy ngắn ngủi nhưng khắc sâu trong tôi một niềm tự hào da diết, như lời nhắc nhở lặng thầm về sứ mệnh mình đang mang – góp phần viết tiếp hành trình bay lên của Tổ quốc. Và cho đến hôm nay, cảm giác bồi hồi ấy vẫn còn nguyên vẹn trong tim tôi.

Với tôi, mỗi chuyến bay không chỉ nối liền khoảng cách địa lý, mà còn gắn kết quá khứ và hiện tại, mang theo những khát vọng vươn xa của bao thế hệ. Vietnam Airlines không chỉ là hãng hàng không – đó là cánh cửa mở ra thế giới, là nơi nuôi lớn giấc mơ của tôi, và là hành trình tôi luôn tự hào được là một phần trong đó.

Đỗ Thị Nam Thanh - ASOC
Share bài viết:

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chào mừng trở lại!

Đăng nhập vào tài khoản của bạn dưới đây

Lấy lại mật khẩu của bạn

Vui lòng nhập tên người dùng hoặc địa chỉ email để đặt lại mật khẩu của bạn.