Nguyên tác tiếng Hàn:
사랑하는 나의 벗, 베트남항공에게
너에게 편지를 띄운다. 지금 이 글을 쓰는 순간, 창밖의 하늘은 여전히 넓고 푸르다. 마치 너의 날개가 언제나 거기 있어 우리를 감싸고 있다는 듯이. 2025년의 나는 아직 너의 서른 번째 생일을 기념하는 시간 속에 살고 있지만, 이 편지가 닿을 무렵이면 너는 반세기를 걸어온, 더 깊고 단단한 존재가 되어 있겠지.
50년이라는 세월. 바람에 흔들리는 얇은 종잇장처럼도, 한 송이 꽃이 피고 지는 찰나처럼도 느껴지는 시간. 하지만 그 속에서 너는 쉼 없이 날아올라, 수많은 이들의 희망과 설렘을 실어 나르며, 하늘 위의 길을 스스로 개척해 왔구나.
나는 자주 너를 떠올린다. 낯선 공항에서 처음 만난 너의 빛나는 동체, 탑승구 너머에서 손짓하듯 반짝이던 조명의 불빛, 그리고 객실 안에서 마주했던 포근한 미소. 그 모든 순간들이 모여, 나의 기억 속에서 너는 단순한 항공사가 아닌 ‘여행의 시작을 알리는 첫 심장 박동’이 되었다.
너와 함께한 시간 속에서 나는 알았다. 여행이란 단순히 A에서 B로 가는 길이 아니라, 마음과 마음이 이어지고, 서로 다른 언어와 문화가 포개지는 다리라는 것을. 너는 언제나 그 다리의 한가운데 서서, 사람들을 반대편의 세상으로 인도했지.
미래의 너는 어떤 모습일까? 나는 상상한다. 푸른 하늘 위, 새벽 햇살을 품고 떠오르는 은빛 날개. 지구 반대편까지 이어진 항로 위에서, 너는 시대가 요구하는 새로운 길을 열고 있겠지. 친환경 항공기의 잔잔한 엔진 소리, 탄소 대신 희망을 남기는 하늘길, 그리고 누구에게나 열린 여행의 자유. 그런 세상을 너와 함께 꿈꿔본다.
너는 아마도 수많은 도전을 마주했을 거야. 그러나 나는 믿는다. 바람이 거셀수록 새의 날개가 강해지듯, 너 역시 더 높이, 더 멀리 날아올랐으리라. 그 과정에서 네가 품은 모든 승객들의 미소와 안도, 그리고 감사의 마음이 너의 힘이 되었을 것이다.
친구야, 50주년을 맞이한 오늘의 너는 어떤 노래를 부르고 있을까? 나는 그 노래가 희망의 선율이길, 서로 다른 이들을 연결하는 조화의 멜로디이길 바란다. 언젠가 먼 훗날, 손주들과 함께 다시 네 비행기에 오르는 날이 오면, 나는 지금 이 편지를 떠올리며 속으로 조용히 말할 거야.
“봐라, 저 푸른 날개는 내 젊은 날의 친구였단다.”
시간은 흐르고, 세상은 변해도, 하늘은 여전히 너의 무대다.
그러니 부디, 앞으로도 사람들의 꿈을 실어 나르며 한없이 자유로운 날개짓을 이어가길.
오늘의 내가, 내일의 너에게.
사랑과 기쁨, 그리고 오래된 우정을 실어 보낸다.
언제나 네 곁에,
너의 오랜 친구가.
Bản dịch tiếng Việt:
Gửi người bạn thân yêu – Vietnam Airlines,
Tôi viết cho bạn bức thư này. Ngay lúc ngòi bút đặt xuống trang giấy, ngoài khung cửa sổ bầu trời vẫn xanh biếc, thăm thẳm, như thể đôi cánh của bạn chưa từng rời xa, luôn ở đó, chở che và ôm ấp chúng ta. Năm 2025, tôi vẫn còn sống trong những ngày kỷ niệm sinh nhật thứ ba mươi của bạn. Nhưng khi bức thư này đến tay, hẳn bạn đã bước sang nửa thế kỷ và trở thành một hiện hữu sâu sắc và vững vàng hơn nhiều.
Năm mươi năm – quãng thời gian đôi khi mỏng manh như tờ giấy lay động trong gió, thoáng chốc như một đóa hoa vừa kịp nở đã vội tàn. Thế nhưng trong dòng chảy ấy, bạn vẫn không ngừng tung cánh bay lên, mang theo niềm hy vọng và rung động của muôn người, tự mình mở lối trên con đường giữa trời cao.
Tôi vẫn thường nhớ đến bạn. Nhớ dáng vẻ lấp lánh của thân máy bay khi lần đầu gặp nơi phi trường xa lạ, nhớ ánh đèn nơi cổng khởi hành như đang vẫy gọi, và nhớ nụ cười ấm áp nơi khoang cabin. Tất cả ký ức ấy gộp lại, khiến tôi chẳng thể xem bạn như một hãng hàng không đơn thuần nữa, mà là “nhịp đập đầu tiên của trái tim báo hiệu khởi hành chuyến đi.”
Trong những chặng đường song hành cùng bạn, tôi đã hiểu ra: du hành không chỉ là đi từ điểm A đến điểm B, mà là nhịp cầu nối những trái tim, hòa quyện những ngôn ngữ và nền văn hóa khác biệt. Và bạn – lúc nào cũng đứng giữa cây cầu ấy, dẫn dắt con người đến miền trời bên kia.
Tôi tự hỏi, tương lai bạn sẽ ra sao? Tôi hình dung đôi cánh bạc của bạn vươn lên trong bình minh, ôm lấy ánh sáng đầu ngày. Trên hành trình vắt ngang tận bên kia địa cầu, bạn sẽ lại khai mở những nẻo đường mới mà thời đại đòi hỏi. Tiếng động cơ êm đềm của chiếc phi cơ thân thiện với môi trường, những lộ trình để lại hy vọng thay vì khói than, và tự do du lịch rộng mở cho tất cả mọi người – tôi muốn cùng bạn mơ về một thế giới như thế.
Hẳn bạn đã trải qua biết bao thử thách. Nhưng tôi tin, càng ngược gió, cánh chim càng rắn rỏi; bạn cũng vậy, sẽ càng bay cao, bay xa. Và chính nụ cười, sự an tâm cùng lòng biết ơn của bao hành khách từng gửi gắm nơi bạn, đã trở thành sức mạnh nâng cánh.
Bạn thân mến, ở cột mốc kỷ niệm 50 năm hôm nay, bạn đang cất lên khúc ca nào? Tôi mong đó là khúc ca hy vọng, là giai điệu hòa hợp gắn kết muôn người. Mai sau, một ngày nào đó khi tôi cùng con cháu lại bước lên chuyến bay của bạn, tôi sẽ nhớ về bức thư này và khẽ thì thầm:
“Hãy nhìn kìa, đôi cánh xanh thẳm ấy từng là người bạn của tuổi trẻ ông.”
Thời gian trôi, thế gian đổi thay, nhưng bầu trời vẫn mãi là sân khấu của bạn.
Vậy xin bạn, hãy tiếp tục chuyên chở những giấc mơ của nhân loại, mãi mãi tự do trong từng nhịp cánh.
Người của hôm nay, gửi đến bạn của ngày mai – tình yêu, niềm hân hoan và tình bằng hữu thuần khiết, lâu bền.
Mãi ở bên bạn,
Người bạn xưa.










